Trong ấn tượng của Khánh Trần, thiếu niên 14 tuổi này vừa hiếu học, tính cách khá chính trực, rất thông minh, chuyện này khiến hắn chú ý đến đứa trẻ đó.
Nhưng đứa trẻ này thật sự tốt hay chỉ giả vờ như thế thì phải theo dõi một thời gian mới biết được.
Khánh Trần vẫn nhớ một chuyện, hắn phải chọn một người làm thủ lĩnh Kỵ Sĩ đời tiếp theo.
Ban đêm, khi đầu bếp trong biệt viện Phi Vân biết hắn phải tự tay làm thịt một con Long Ngư, chân tay hắn cũng bắt đầu bắt đầu run rẩy.
Họ mới nghe nói Long Ngư là bảo bối của gia chủ, chứ chưa nhìn thấy bao giờ.
Mãi đến khi Long Ngư được bưng lên bàn ăn, Lý Y Nặc trợn tròn cả mắt, quay sang nhìn Lý Trường Thanh:
"Long Ngư? Cô, ngươi lại đi trộm Long Ngư?"
Khánh Trần chậm rãi quay đầu rồi thầm nghĩ, xem ra lúc trước Lý Trường Thanh từng làm không ít chuyện xấu, khó trách lúc nàng vừa bước ra khỏi xe mà Vệ Thú xử đã lập tức nói không có quyền thả người, đợi đến khi Xu Mật xử lên tiếng mới được.
Thì ra họ có kinh nghiệm xử lý chuyện này rồi.
Lý Trường Thanh dùng đũa gõ một cái lên đầu Lý Y Nặc:
"Ngươi đừng nhắc lại chuyện cũ của cô cô được không, chuyện kia đã xảy ra bao nhiêu năm rồi. Mà lúc đó là Thất thúc dẫn ta theo, ta chỉ là tòng phạm thôi, hắn mới là thủ phạm thật sự. Hơn nữa, lúc đó chúng ta còn chưa kịp ra tay đã bị cao thủ của Xu Mật xử bắt được."
Khánh Trần thầm tự nhủ, quả nhiên mấy chuyện xấu thế này làm sao có thể thiếu sư phụ hắn được.
Nhưng hắn vẫn tò mò một chuyện:
"Hôm nay ta nghe nói có cao thủ bảo vệ Bão Phác lâu, người đó có cấp bậc gì vậy?"
"Ngươi hỏi chuyện này làm gì, ngươi định xông vào Bão Phác lâu à."
Lý Trường Thanh nói:
"Mau ăn khi còn nóng, cả con cá đều là của ngươi, những người khác không được động vào."
Lý Y Nặc nghe thấy thế lập tức bất bình nói:
"Không công bằng."
"Không công bằng cái gì, có người tặng con cá này cho hắn, hơn nữa, ngươi có ăn cũng không có tác dụng gì."
Lý Trường Thanh nói.
Khi Lý Y Nặc nghe cô nàng nói có người tặng Khánh Trần con cá này thì lập tức ngẩn người ra.
Khánh Trần lặng lẽ gắp một miếng cá rồi cho lên miệng, nhai một lúc thì cảm thấy thịt cá rất kì lạ, vị của nó không giống thịt cá mà giống măng non mùa xuân hơn.
Khi vừa nuốt xuống, thậm chí hắn còn cảm nhận được dạ dày như được một dòng nước ấm chạy qua, sau đó dòng nước ấm đó tập trung vào vết thương trên sườn của hắn.
Lý Trường Thanh nhìn hắn nuốt xuống mới giải thích:
"Long Ngư có tác dụng rất tốt với xương cốt, tất cả siêu phàm giả trong liên bang đều có chung một nhược điểm là tấn công tốt nhưng phòng thủ rất kém, nếu siêu phàm giả muốn bù đắp khuyết điểm này thì nhất định phải đến cấm địa tìm những thứ bồi bổ cơ thể. Vì vết thương của ngươi chưa lành nên Long Ngư sẽ phát huy hiệu quả tốt nhất."
Khánh Trần sửng sốt, khó trách sư phụ sẽ đi bắt trộm Long Ngư, lúc trước cũng dặn mình phải đến thật nhiều khu cầm địa, hóa ra nguyên nhân là như vậy.
Nhưng thứ khiến hắn bất ngờ nhất không phải chuyện này, mà nguyên nhân ông lão kia tặng Long Ngư cho hắn rất có thể vì biết mình đang bị thương.
Vì 2 chuyện này quá trùng hợp nên hắn không thể không nghĩ đến khả năng này, chẳng lẽ đối phương luôn theo dõi hắn?
Nếu thật sự là như vậy thì thân phận của hắn nhất định có liên quan đến sư phụ Lý Thúc Đồng.
Khánh Trần nhẹ nhàng sờ vết thương trên xương sườn, chỗ xương gãy không có cảm giác đau đớn nữa, như có một lớp bong bóng nhẹ nhàng bao bọc bên ngoài xương cốt.
Chuyện này khiến Khánh Trần có thêm niềm tin mình sẽ hoàn thành khiêu chiến hạng thứ hai sinh tử quan.
Lúc trước hắn còn không muốn quay lại Long Hồ để gặp ông lão kia, nhưng bây giờ Khánh Trần đã thay đổi quyết định rồi, không biết trong tay ông lão đó còn bảo bối gì khác không?
Hay ngày mai hắn đên hỏi ông lão xem người đó có giúp mình đánh tráo vật cấm kỵ ACE-020 Vô Tâm Đồng Linh thật treo trên Bão Phác lâu, sau đó treo một đôi chuông giả lên đó.
Dù sao ở đây có nhiều chuông giả như vậy, có mất 1 đôi cũng không ai để ý đấu.
Sau khi ăn xong bữa tối, Lý Trường Thanh quay sang nhìn Khánh Trần:
"Ăn vào ngươi cảm thấy thế nào?"
"Thật thần kỳ."
Khánh Trần gật đầu rồi trả lời, hắn cảm thấy mỗi khi nuốt xuống một miếng Long Ngư là dòng nước ấm trong người lại nhiều thêm một chút, bây giờ Khánh Trần đang nghĩ, không biết nếu hắn ăn càng nhiều Long Ngư thì tác dụng bồi bổ có càng mạnh không?
Nếu thật sự có thể, không biết nếu mình ăn thêm thật nhiều thì xương cốt có trở nên cứng rắn như sắt thép không?
Sau khi Lý Trường Thanh đợi bọn Lý Y Nặc rời khỏi, mới khẽ cười rồi nói:
"Ngươi làm sao cảm nhận được hết tác dụng của nó, hay để cô giúp ngươi kiểm tra thử xem?"
Khánh Trần chạy trối chết.