Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 614: Chê Bai




Trong văn phòng biệt viện Tri Tân cực kì yên tĩnh.

Chỉ mới mấy chục phút trước, khi Khánh Trần đem chiếc ghế vào trong góc để đọc sách, hiệu trưởng Lý Lập Hằng và bốn giáo viên khác còn nghĩ: Chà, vị huấn luyện viên chiến đấu mới nhận chức khá khiêm tốn.

Hắn chỉ là một tên võ sĩ, biết đọc sách để hòa nhập với không khí trong phòng, không cần biết hắn có hiểu nội dung trong sách là gì không, nhưng ít nhất hắn cũng biết giả vờ giống mọi người.

Mọi người đều rất vui.

Nhưng họ không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhanh như thế, mới ngày đầu tiên mà huấn luyện viên đã dám lám trái quy luật giảng dạy ở trường học.

Không đúng, hắn không chỉ làm trái với quy luật giảng dạy, còn dám mở miệng khiêu chiến niềm tự hào của trường học Lý thị, đó là nội dung dạy học!

"Giáo trình môn toán của trường học Lý thị đơn giản như thế, ta nghĩ ngươi không cần đuổi kịp tiến độ làm gì."

Câu này thật chói tai!

Nhưng vấn đề mấu chốt là câu nói này do một giáo viên thể dục nói!

Trong suy nghĩ của các giáo viên giảng dạy trong trường Lý thị, không phải huấn luyện viên chính là giáo viên thể dục sao?

Không phải giáo viên thể dục nên nghe lời giáo viên dạy toán? Mọi người bảo ngươi không khỏe thì ngươi phải cảm thấy không khỏe chứ!

Nhưng đối với Khánh Trần lại khác, hắn đã đọc hết số giáo án trong trường học Lý thị, kiến thức cần giảng dạy của 4 môn khối khoa học tự nhiên chẳng có gì khó cả.

Không phải hắn chỉ cần nhìn một lần là hiểu, mà vì hắn đã sớm học xong những kiến thức trong giáo án từ lâu rồi!

Lúc hắn còn học lớp mười ở trường song ngữ Lạc thành, giáo viên môn toán khi đó là Điền Hải Long còn từng phàn nàn với những giáo viên khác: Bình thường Khánh Trần toàn ngủ gật trên lớp, nhưng mỗi lần hắn ngẩng đầu lên là ta lại sợ mình vừa nói gì sai.

Giáo viên ở đây không tưởng tượng nổi học thần được rèn luyện qua các kì thi khảo sát gắt gao ở thế giới ngoài kinh khủng đến mức nào.

Theo khía cạnh nào đó, mỗi giáo viên ở đây đều là người rất xuất sắc ở thế giới trong, giáo án được họ biên soạn cũng không có vấn đề gì...

Nếu gặp phải một học sinh cấp 3 bình thường thế giới ngoài, những giáo viên này nhất định có thể dễ dàng qua mắt.

Nhưng vấn đề là Khánh Trần không phải học sinh bình thường, ngay cả trường song ngữ Lạc thành cũng cần hắn tham gia những giải đấu về toán học và vật lí để lấy danh tiếng cho nhà trường...

Cho nên đối với loại người này, nội dung trong giáo án được những giáo viên trong trường học Lý thị biên soạn rất bình thường.

Lúc này, giáo viên trong phòng quay sang nhìn Khánh Trần như nhìn kẻ điên ngu dốt.

Tất cả đều im lặng, vì họ không biết phải nói gì.

Giáo viên toán học có vẻ rất tức giận, hắn vừa cười vừa nói:

"Môn toán trong trường học Lý thị quá đơn giản? Không cần phải đuổi kịp tiến độ? Ngươi chỉ là một tên võ sĩ, không biết từng đi học không, vậy mà dám chê bai chất lượng giảng dạy của chúng ta?"

Tam thúc của Lý Trường Thanh là Lý Lập Hằng nghĩ một lúc nhưng không nói gì.

Giáo viên hóa học cũng khuyên hắn:

"Này anh bạn, ngươi cũng là giáo viên nên không muốn người khác chiếm thời gian giảng dạy của mình là chuyện bình thường, nhưng ngươi không nên nói như thế. Có lẽ ngươi học cấp ba bao giờ nên mới không hiểu những gì chúng ta cần giảng."

Phần lớn những người ở thế giới trong đều không có cơ hội học cấp ba, huống chi một tên võ sĩ?

Cho nên, họ đều nghĩ Khánh Trần không hiểu giáo án.

Những gì giáo viên hóa học vừa nói như đang khuyên nhủ, những thật ra hắn đang ngầm ám chỉ hắn không có học thức.

Giáo viên vật lý có vẻ không thích giáo viên số học nên mở miệng trêu tức:

"Này anh bạn, nếu môn toán quá đơn giản, vậy ngươi nhường tiết ngày mai cho ta đi, môn của ta khá khó."

Khánh Trần quay đầu nhìn hắn:

"Môn của ngươi cũng đơn giản."

Giáo viên vật lý:

"..."

Khánh Trần:

"Hóa học cũng đơn giản, sinh học cũng thế."

Giáo viên hóa học:

"..."

Giáo viên sinh vật:

"..."

Đến bây giờ các giáo viên khác mới hiểu, không phải Khánh Trần đang chê bai môn toán.

Ý của hắn là, tất cả các môn học trong khối tự nhiên của trường học Lý thị đều là rác rưởi.

Họ nhìn chằm chằm thiếu niên đang ngồi trong góc, văn phòng trở nên yên tĩnh.

Giáo viên môn toán khá nóng tính, hắn xắn tay áo rồi phẫn nộ:

"Sao ngươi dám chê môn ta dạy, ngươi chỉ là một tên võ sĩ, dựa vào đâu mà ngươi dám nói thế?"

Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:

"Ta khuyên ngươi nên kiềm chế một chút, ngươi cũng biết ta đến đây để dạy chiến đấu mà, ngươi nói ta không khỏe thì không sao, nhưng nếu ta nói ngươi không khỏe, ngươi sẽ không khỏe thật đấy."

Giáo viên toán học không dám nói gì nữa.

Khánh Trần lại nói tiếp:

"Các ngươi xem, ta thậm chí còn không được phân cái bàn làm việc nào. Hay chúng ta cược một ván, bốn giáo viên Toán, Lý, Hóa, Sinh sẽ làm một bộ đề khó nhất trong phạm vi kiến thức của cấp 3, nếu ta không được điểm tối đa, các ngươi có thể đến dạy tiết của ta, từ nay ta sẽ nói mình bị bệnh nan y nên không lên lớp nữa."