Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 611: Thật Xui Xẻo




Khánh Trần bước vào Lý thị, trở thành giáo viên dạy võ, lại gặp mặt một ông lão câu cá bên bờ hồ. Tất cả mọi thứ xung quanh đều tràn ngập bí ẩn. Phía sau đó liệu có đơn giản?

Tất cả có trong những chương sau!

---

Vương Quảng là cao thủ, nên đương nhiên hắn biết 'Đánh nhau bằng kỹ năng' và 'Đánh nhau bằng sức mạnh' khác nhau ở chỗ nào.

Thật ra Vương Quảng rất bội phục Khánh Trần, tuy hai người đều là cấp E như nhau, đối phương còn bị thương chưa lành, nhưng chỉ bằng những kĩ thuật đơn giản đã khiển đối thủ không có cơ hội nghỉ ngơi.

Kỹ thuật này không cần vận động mạnh, không khiến vết thương năng thêm, cũng khiến cho họ không thể nào chạm tới được vết thương ở xương sườn của cậu thiếu niên.

Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, mọi người đều biết rõ Khánh Trần chỉ sử dụng kỹ năng mềm, vậy mà lại không có cách nào để đối phó.

Như thể, không cần biết ngươi định đáp trả thế nào, đối phương đều đã nghĩ xong cách phá giải từ lâu rồi.

Vương Quảng nói khẽ với Lý Khác:

"Thiếu gia, hắn đủ tiêu chuẩn để dạy cận chiến cho ngươi."

Lý Khác đã hiểu, hắn quay đầu nói với những bạn học khác:

"Thua chính là thua, người của Lý thị sao có thể không dám nhận thua được, chào mừng thầy giáo mới đến."

Khi các học sinh khác nghe thấy thế thì đồng loạt quay sang nhìn người chỉ lớn hơn mình vài tuổi là Khánh Trần, tuy còn không phục nhưng tất cả vẫn cúi đầu chào một câu:

"Chào thầy."

Tuy những học sinh đã chịu nhận thua, nhưng chưa chắc Khánh Trần đã chịu bỏ qua.

Tất cả những học sính đứng đây đầu là con em Lý thị, nên họ luôn nghĩ việc cúi đầu trước người khác là cho người đó nhiều thể diện lắm rồi, sao người đó còn dám đòi hỏi gì nữa.

Bởi vì, họ chính là những người có quyền lục cao nhất ở thế giới trong.

Mà người đang đứng trước mặt không cùng một giai cấp với họ.

Nhưng đối với Khánh Trần mà nói, sao có thể cho qua đơn giản như vậy, đợi đến khi không còn thở gấp hắn mới khẽ cười nói:

"Chờ chết đi."

Các học sinh ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì lúc này, sau đó đồng loạt quay sang nhìn Lý Trường Thanh.

Thầy giáo mới tới có vẻ không giống người bình thường cho lắm!

Vừa rồi, khi Khánh Trần bị đám người hầu khiêu chiến, nàng còn khoanh tay đứng xem náo nhiệt.

Mà bây giờ, khi các học sinh đang luống cuống không biết phải làm sao, nàng cũng đứng bên cạnh chuẩn bị xem náo nhiệt tiếp.

Còn về việc con cháu Lý thị sẽ gặp phải chuyện gì, thì liên quan gì đến nàng chứ!

Mặc dù tất cả chuyện này, đều là do nàng gây ra.

Lúc này, bỗng có tiếng chuông vang lên trong Biệt viện Tri Tân, đã đến giờ vào lớp.

Các học sinh chạy về nhà chính ào ào như ong vỡ tổ, Lý Trường Thanh quay sang nhìn Lý Đồng Vân:

"Ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, sao không vào lớp đi!"

Tiểu Đồng Vân bất đắc dĩ đi vào, cẩn thận bước từng bước để nghe ngóng cuộc trò chuyện phía sau.

Khánh Trần nhìn Lý Trường Thanh:

"Bây giờ ta vào được chưa?"

"Đương nhiên là được rồi, ngươi đã vượt qua cửa ải quan trọng nhất "

Lý Trường Thanh cười nhẹ nhàng nói:

"Chỉ khi đám con cháu Lý thị phục ngươi, ngươi mới có tư cách dạy bọn chúng."

"Vậy chúng ta đi vào thôi"

Khánh Trần nói.

"À, không phải chúng ta đi vào, mà là mình ngươi đi vào tìm 'Hiệu trưởng' của trường để báo danh."

Lý Trường Thanh mỉm cười:

"Tuy ngươi đã vượt qua một cửa ải, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu."

Trong lúc họ đang nói chuyện, có một ông lão đang vội vã chạy tới Biệt viện Tri Tân, dưới nách hắn còn kẹp một quyển sách, hoàn toàn không quan tâm đám người đang đứng trước cửa như bọn Khánh Trần, mà cúi đầu đi thẳng vào trong Biệt viện Tri Tân .

"Tam thúc." Lý Trường Thanh cất tiếng chào.

Ông lão hơi ngạc nhiên, sau đó híp mắt nhìn Lý Trường Thanh:

"Ồ, là Trường Thanh à, ngươi lại tới đây phá phách gì nữa sao?"

Lý Trường Thanh cũng hơi sửng sốt, nàng quay sang nhìn Khánh Trần rồi vội nói với ông lão:

"Ngài nói cái gì vậy, sao ta lại đến đây phá phách chứ."

Ông lão ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, suy tư một lúc lâu rồi mới nói:

"À, ngươi đã tốt nghiệp từ lâu rồi. Được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa, ta còn phải đi soạn giáo án đã."

"Ngài đợi chút đã, đây là giáo viên mà ta mới đưa tới, sau này hắn sẽ làm việc dưới trướng tam thúc."

Lý Trường Thanh nói với ông lão.

Mắt ông lão sáng lên:

"Dạy môn gì?"

Lý Trường Thanh giải thích:

"Hắn dạy chiến đấu, hôm nay Giảng Võ đường ở Biệt viện Tri Tân sẽ mở cửa lại."

Ông lão hơi sửng sốt:

"Thật xui xẻo."

Khánh Trần: "???"

Ông lão nói xong thì đi thẳng vào Biệt viện Tri Tân, mà không nói thêm bất cứ điều gì nữa.

Nam Canh Thần trợn mắt há mồm, sao nhìn lão già này có vẻ hơi ngu ngơ nhỉ, hắn còn không thèm quan tâm tới đạo lý đối nhân xử thế.

Lý Trường Thanh giải thích với Khánh Trần:

"Đây chính là 'Hiệu trưởng' của trường, hắn cũng là là tam thúc của ta. Tính cách của hắn không màng danh lợi, mà chỉ quan tâm đến sách vở, nhưng hắn chỉ tạm thời đảm nhiệm chức hiệu trưởng của trường thôi, bình thường hắn chỉ thích đọc sách, nên chẳng quan tâm đến chuyện gì khác."

Khánh Trần cảm khái, có lẽ chỉ có các tập đoàn ở thế giới trong mới có thể nuôi được loại người không quan tâm đến việc đời như thế.

Nhưng vấn đề là, sao ông lão lại nói hắn xui xẻo chứ....?

Lý Trường Thanh suy nghĩ một chút rồi kiên nhẫn giải thích:

"Lúc Thất thúc của ta mở Giảng Võ đường, hắn cũng là hiệu trưởng. Sau đó, Biệt viện Tri Tân bị hắn quậy phá đến mức trời long đất lở, thậm chí lúc Thất thúc đánh nhau với đám người của câu lạc bộ trên phố còn kéo cả học sinh trong trường tới giúp. Cho nên, hắn rất có ghét Giảng Võ đường, cũng không ưa gì Kỵ Sĩ. Tuy ta đã đóng cửa Giảng Võ đường, nhưng hắn vẫn rất ghét nó..."