Một nô bộc của Khánh thị khó xử nói:
“Ông chủ, trên núi có rất nhiều vết đạn trải rộng, không thể biết được cái nào là hắn để lại.”
“Ta đã chuẩn bị rồi.”
Khánh Nhất Bình lạnh nhạt nói:
“Để Tạ Bân dẫn các ngươi đi tìm.”
Tạ Bân là tên của tay bắn tỉa.
“Cho nên, ông chủ bảo ta đổi đạn cho hắn là muốn xem phân bố vết đạn của hắn sao?”
Tay bắn tỉa Tạ Bân hỏi.
Vừa rồi lúc Tạ Bân cầm súng bắn tỉa để bắn, sau khi hắn đứng dậy đã cố gắng để lại mỗi đạn xuyên giáp.
Ở đầu những loại đạn của súng ngắm đặc chủng khác nhau sẽ có những đường vân khác nhau, ví dụ như ở đầu đạn xuyên giáp có một vòng màu đỏ cam, để phân biệt các loại đạn khác nhau.
Nhưng người bình thường sẽ không sử dụng loại đạn đặc chủng này để bắn bia.
Bây giờ chỉ cần tìm những viên đạn đặc chủng này ở bia ngắm phía trên núi thì sẽ biết viên nào là do Khánh Trần bắn ra.
Có đôi khi Tạ Bân cảm thấy ông chủ nhỏ tuổi nhà mình đúng là đáng gờm, làm chuyện gì cũng thường tìm được chi tiết sơ sót của họ.
Hắn không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc người đáng gờm như vậy được sinh ra kiểu gì?
Hẳn là không còn thiếu niên nào giỏi hơn Khánh Nhất đâu…
Tạ Bân dẫn hơn mười nô bộc Khánh thị chạy đến phía sau bia ngắm, tìm kiếm vết đạn ở trên núi, sau đó đánh dấu từng cái.
Khánh Trần đã bắn tổng cộng 17 phát, trong đó có một phát bay sát qua mép bia, còn lại đều trúng bia cả.
Dưới sự dẫn dắt của Tạ Bân, nô bộc của Khánh Nhất đã tìm ra toàn bộ vết đạn sau hơn một giờ.
Khánh Nhất đứng xa nhìn từng kí hiệu vết đạn, nhưng hắn lại không thể tìm được sự liên quan giữa những vết đạn này.
“Tạ Bân, ngươi chụp chỗ này lại, gửi cho cố vấn của cha ta phân tích xem những vết đạn này có tạo ra hình vẽ gì không?”
Khánh Nhất nói.
“Được rồi.”
Tạ Bân gửi ảnh đi.
Nhưng qua nửa giờ, cố vấn của cha Khánh Nhất trả lời:
“Không thể tìm ra quy luật.”
Có nghĩa lúc Khánh Trần nổ súng bắn, hắn không hề giấu dốt, vụng trộm để lại dấu vết gì.
Tay bắn tỉa Tạ Bân ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ông chủ, xem ra hắn không có tài năng gì.”
Khánh Nhất gật đầu:
“Đánh giá cao hắn rồi, lấy cường độ của súng ngắn, súng tự động mà hắn khoe khoang, cũng không giống một người sẽ giấu dốt.”
“Ông chủ, cảm giác súng trong 200 mét cũng rất lợi hại.”
Tạ Bân nhắc nhở.
“Ừm ta biết.”
Khánh Nhất gật đầu:
“Nhưng lại có hạn, ta không sợ người ngông cuồng, ta chỉ sợ người nấp trong bóng tối.”
Nhưng hắn không biết Khánh Trần cũng chỉ giả vờ, để mình diễn không có sơ hở gì.
Trên đời này không chỉ có một anh hùng và yêu nghiệt, dù Khánh Trần vẫn là thiếu niên, nhưng rất ít khi có suy nghĩ hư vinh.
Giấu dốt chính là giấu dốt, nếu như trong quá trình giấu dốt còn vụng trộm thể hiện tài năng, đó chính là ngu xuẩn.
Lúc này, Lý Trường Thanh ngồi trên xe lơ lửng nhấn mạnh:
“Hôm nay luyện tập súng ngắm, lần đầu tiên ngươi bắn được bia 600 mét ta đã cảm thấy rất vui rồi, chokhông cần nhụt chí. Ta đã thông báo với sân tập bắn, về sau lúc nào ngươi cũng có thể đến đây tập bắn.”
Nói rồi, Lý Trường Thanh lấy một tấm thẻ ra:
“Dùng điện thoại của ngươi quét nó, như thế dù đi đến chỗ nào, ngươi chỉ cần cầm điện thoại là có thể kiểm tra thân phận được, ngươi có thể đi toàn bộ Bán Sơn Trang Viên, ngoại trừ một số nơi giới nghiêm ra. Thậm chí có thể tự do ra vào Bán Sơn Trang Viên.”
“Như vậy có được không?”
Khánh Trần nghi ngờ nói.
“Được, ngươi sắp trở thành giáo viên cận chiến của học đường Lý thị, có địa vị rất cao trong nội bộ Lý thị.”
Lý Trường Thanh nói:
“Nếu có học sinh nào không kính trọng ngươi, dù là ở dòng nào ngươi cũng có thể đánh hắn, hắn không thể đánh trả.”
“Giáo viên của học đường.....có địa vị cao như vậy?”
Khánh Trần không hiểu.
“Đúng vậy, ở Lý thị, vãn bối không thể chống đối trưởng bối, tất cả không thể chống đối gia chủ, trong nhà này chỉ có một người quyết định, đó chính là gia chủ.”
Lý Trường Thanh nói.
Khánh Trần đã hiểu, đây là một gia tộc tập quyền, địa vị của gia chủ không khác gì hoàng đế.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, có phải Lý thị theo tư tưởng Nho giáo, cho nên mới để ý “trời, đất, vua, cha mẹ, thầy” như thế không.
Nhưng vấn đề là, chỗ ở của gia chủ Lý thị là “Bão Phác Lâu” lại xuất xứ từ Đạo giáo, hai chữ “Bão Phác” vốn xuất xứ từ “Lão tử chương 19”: thấy nguyên sơ, giữ mộc mạc, giảm suy nghĩ, bớt dục vọng.
Điều này khiến Khánh Trần cảm thấy tư tưởng thống trị của Lý thị có chút hỗn tạp.
Lúc này, Lý Trường Thanh mỉm cười nhìn về phía Khánh Trần:
“Sau khi Giảng Võ đường được mở, ngươi chỉ cần lên lớp hai ngày một tuần. Muốn đứng vững trong học đường Lý thị phải có bản lĩnh thật. Hôm nay có không ít thiếu niên nhận được tin ngươi muốn mở “Giảng Võ đường”, đều đang chờ đấy.”
Khánh Trần sửng sốt, bỗng có dự cảm không lành.
Lý Trường Thanh cười nói:
“Bây giờ còn muốn làm giáo viên nữa không?”
“Muốn.”
Khánh Trần gật đầu.
“Ồ, lần này ngươi lại không từ chối.”
Lý Trường Thanh hiếu kỳ hỏi:
“Vì sao?”