Viên đạn của súng bắn tỉa công phá dài khoảng một bàn tay, Trần ca chỉ cần bắn sượt qua đùi thì thì hai chân hắn cũng không còn.
Khánh Trần sẽ không mang tính mạng hắn ra đánh cược.
Nam Canh Thần lặng lẽ nhìn xung quanh, có lẽ chỉ mình hắn biết Khánh Trần đang đóng kịch, ngay cả Tiểu Đồng Vân cũng không biết Khánh Trần biết dùng súng bắn tỉa.
"Chỉ được 6 điểm sao?"
Sau khi biết điểm, Khánh Trần có vẻ không vui về thành tích của mình.
Hắn lại bóp cò lần nữa, nhưng kết quả lần này còn kém hơn lần trước, viên đạn suýt nữa không trúng bia, hắn chỉ được có 2 điểm.
Hắn lại bắn lần nữa, vòng 10 điểm.
Khi nhân viên thông báo 10 điểm, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, có người còn nghĩ thầm, chẳng lẽ hăn thật sự chỉ cần bắn thử 3 phát là có thể được 10 điểm?
Khánh Trần lại bắn lần nữa, lần này chỉ trúng vòng 7 điểm.
Khánh Nhất quay sang nhìn tay bắn tỉa, hắn muốn nghe ý kiến.
Tay bắn tỉa khẽ nói:
"Hắn chỉ gặp may nên mới bắn trúng vòng 10 điểm thôi, ngươi chỉ cần nhắm chuẩn vào bia ngắm là có thể bắn trúng vòng 10 điểm. Hắn bắn được 10 điểm mới bình thường, nếu tất cả những viên đạn hắn bắn ra đều không trúng vòng 10 điểm mới có vấn đề. Ông chủ, thứ chúng ta cần nhìn là bia 800 mét, vì nó là một nấc thang, chỉ những tay bắn tỉa thật sự mới có thể vượt qua cửa ải này"
Khánh Nhất nghĩ một lúc, nghe có vẻ rất đúng.
Lúc này, Lý Trường Thanh cười nói với Khánh Trần:
"Đừng nhụt chí, lần thứ nhất ngươi sờ súng bắn tỉa mà có thể bắn trúng bia 600 mét đã rất tốt rồi."
"Nàng nói rất đúng.”
Một tay bắn tỉa nói:
"Lần đầu ta dùng súng bắn tỉa còn không thể bắn trúng bia, ngươi thử bắn bia 800 mét xem."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
"Thôi, ta còn không thể bắn trúng bia 600 mét, không muốn tự rước lấy nhục."
"Hay cứ thử đi, chú Khánh Trần.”
Khánh Nhất cổ động:
"Dù sao đây cũng là sân tập bắn của Lý thị, chúng ta đâu cần trả tiền đạn."
"Vậy để ta thử xem.”
Khánh Trần nằm sấp xuống đất, nhắm vào bia 800 mét.
Lần này, hắn nhắm bắn rất kĩ, nhưng sau khi bóp cò, thậm chí viên đạn còn không bắn trúng bia!
Sau khi Khánh Trần tính toán đường đạn xong thì hơi nâng nòng súng lên cao, để viên đạn bắn trúng bia, nhưng lần này vẫn là thất bại!
Ngay cả nhân viên công tác phụ trách tính điểm đứng bên cạnh bia cũng phải chạy ra xa, vì sợ bị đạn lạc bắn trúng.....
Tay bắn tỉa đứng cạnh Khánh Nhất giải thích cho hắn:
"Bây giờ hắn không biết làm sao để bắn trúng bia, cũng không biết vì sao mình không bắn trúng, vì hắn không biết cách tính toán đường đạn. Dùng trực giác để điều chỉnh nòng súng chỉ phí công thôi. Đến lúc này, tốc độ gió, trọng lực và rất nhiều nhân tố khác sẽ khiến viên đạn lệch khỏi đường thẳng, nếu hắn tiếp tục bắn cũng không thể trúng được. Lần đầu tiên ta tập bắn bia 800 mét, phải cần đúng 2 ngày mới hiểu được chuyện này."
Những gì xảy ra tiếp theo như chứng minh cho lời nói của tay bắn tỉa.
Khánh Trần lại tiếp tục bắn thêm mười lăm phát súng, nhưng chỉ có một viên đạn bắn vào rìa bia ngắm, tất cả những viên còn lại đều bắn trượt ra ngoài.
Nam Canh Thần đứng bên cạnh nhìn biểu cảm không phục và không thể tin nổi của hắn mà thầm tự nhủ, với diễn suất này mà Trần ca không được trao tượng vàng Oscar thì thật phí.
Sau này hắn sẽ không xem phim không có Trần ca nữa!
Lý Trường Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khánh Trần, sau đó vỗ vai an ủi hắn:
"Được rồi, sau này ngươi có thể luyện thêm mà, hôm nay ngươi đã làm rất tốt."
"Ừ.”
Khánh Trần thở dài rồi đứng dậy.
"Đi thôi, hôm nay ta còn muốn dẫn ngươi đến một nơi.”
Lý Trường Thanh thấy hắn đứng lên thì vừa cười vừa nói:
"Lý Y Nặc, Tiểu Đồng Vân, các ngươi cũng đi theo ta, hôm nay là ngày trường học khai giảng Giảng Võ đường, chúng ta sẽ đẫn huấn luyện viên đi sang đó. Khánh Nhất, ngươi đi không?"
Khánh Nhất lắc đầu, ngoan ngoãn cười nói:
"Cô biết ta ghét đi học nhất mà, đợi mãi mới được nghỉ, ta không muốn lại đến trường đâu. Các ngươi đi đi, ta thích nghịch súng hơn."
"Vậy ngươi nhớ chú ý an toàn.”
Lý Trường Thanh nói xong thì dẫn Khánh Trần đi.
Khánh Nhất nhìn theo đoàn xe, sau đó bình tĩnh nói với nhân viên công tác:
"Đi ra sau bia ngắm xem hắn bắn trúng chỗ nào."
"Ông chủ, ngài muốn.....”
Tay bắn tỉa không hiểu ông chủ hắn muốn làm gì.
Khánh Nhất bình thản nói:
"Cao thủ thật sự thường thích giấu dốt, nhưng những khi những người kiêu ngạo giấu dốt sẽ để lại dấu vết. Ví dụ những cao thủ làm đồ rởm thường kí tên mình lên tác phẩm vừa làm ra, nhưng những dấu vết này rất khó phát hiện, chỉ có những người quan sát rất tỉ mỉ mới có thể tìm thấy. Nếu hắn thật sự là tay bắn tỉa, lại có sự kiêu ngạo của thiếu niên, hắn cố ý bắn trượt nhưng vẫn muốn chứng minh mình không phải kẻ thất bại, chắn chắn sẽ để lại dấu vết gì đó. Đương nhiên, ta chỉ muốn kiểm tra thử mà thôi, cũng có thể hắn mới động vào súng bắn tỉa lần đầu tiên."
Khi Khánh Nhất nói câu này đã bỏ đi lớp vỏ non nớt bên ngoài, biến thành một ông cụ non.