Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 573: Chi Viện




Khánh Trần lẳng lặng đứng trong màn đêm, sau đó nhìn tai nghe Lam Nha đã tắt trạng thái trò chuyện.

Bây giờ hắn cần biết tên của người đàn ông trung niên này.

Lúc này, giọng nói của Nhất vang lên từ điện thoại di động:

“Ngươi không giết hắn vì muốn dùng Con Rối Giật Dây điều khiển hắn sao?”

“Ừ.”

Khánh Trần đáp lại.

“Nhưng nếu muốn nhanh chóng thẩm vấn được tên của hắn thì không dễ đâu.”

Nhất nói.

“Có lẽ không cần thẩm vấn.”

Khánh Trần nói, rồi lục lọi khắp người người trung niên, cuối cùng hắn cũng tìm được một tấm thẻ căn cước trên người đối phương…

Thẻ căn cước ở thế giới ngoài cũng như ID thân phận ở thế giới trong, nếu không có thì rất khó đi đâu. Không thể đi xe đường dài, không thể thuê phòng trong khách sạn, Khánh Trần nghi ngờ người đàn ông trung niên này không phải người Lạc thành, có lẽ cũng không phải một sát thủ.

Trên người đối phương không có súng ống mà chỉ có đạo cụ, Khánh Trần cảm thấy người này chỉ là một người du hành thời gian bình thường bị Huyền Vũ khống chế mà thôi.

Cho nên, đối phương chắn chắn sẽ mang theo thẻ căn cước.

Tất nhiên, nếu không tìm thấy thẻ căn cước thì chỉ có thể dùng cách thẩm vấn mà thôi.

Điều kiện để Con Rối Giật Dây điều khiển một người là phải biết tên người đó, Khánh Trần vừa lục một cái túi khác của người đàn ông trung niên vừa khẽ nói:

“Nhất, có vật cấm kỵ nào có khả năng biết tên của người khác hay không?”

“Làm gì có vật cấm kỵ nào biết tên người khác.”

Nhất đáp.

Khánh Trần quan sát thẻ căn cước của đối phương: Trần Tư Hằng, 37 tuổi, hộ khẩu thường trú, cư xá Vinh Thành – đường Văn Nghệ ở Phía Nam – Hàm thành.

Quả nhiên hắn đến từ nơi khác.

Khánh Trần im lặng suy nghĩ, có lẽ Huyền Vũ không phải là người ở Lạc thành, tổ chức của đối phương cũng không ở Lạc thành nên mới phải điều người từ nơi khác tới.

Không biết đối phương điều bao nhiêu người tới.

Hắn nhẹ nhàng giật giật cổ tay, sợi tơ trong suốt của Con Rối Giật Dây vung ra, quấn chặt lên cổ tay trái của Trần Tư Hằng.

Trong bóng tối, người đàn ông trung niên từ từ đứng lên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn phía trước.

Khánh Trần lại đeo tai nghe lên cho đối phương, sau đó điều khiển đối phương ra khỏi cửa chính, rồi quay về đúng chỗ vừa rồi theo dõi mình.

30 phút sau, có giọng nói vang lên trong tai nghe:

“Trần Tư Hằng, báo cáo tình hình.”

Người đàn ông trung niên nói:

“Không có gì khác thường, đối phương vẫn ở trong nhà.”

“Tiếp tục chờ lệnh.”

Khánh Trần thông qua Con Rối Giật Dây nghe được giọng nói trong điện thoại.

Đúng vậy, hắn đã từng nghe được giọng nói này trên núi Lão Quân.

Một người đàn ông trẻ tuổi, chất giọng thiên về âm nhu, không quá nam tính, có vẻ khá yếu ớt.

Huyền Vũ đã xuất hiện.

Lần này, đối phương vẫn nấp trong bóng tối điều khiển mọi thứ.

Chẳng qua Khánh Trần cũng không nóng lòng đi tìm đối phương, bây giờ hắn phải kiên nhẫn chờ đợi.

....

Trường song ngữ Lạc thành cho học sinh tan học lúc 9 giờ 40 phút tối.

Lưu Đức Trụ một thân một mình tạm biệt các bạn học, sau đó cưỡi lên cái xe đạp cũ nát chuẩn bị về nhà.

Hắn đạp rất từ từ, ánh mắt còn liên tục quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó hoặc cảnh giác điều gì đó.

Có một chiếc xe taxi đi theo sau cách hắn không xa.

Tiểu Ưng ngồi trong xe quan sat, hắn nói vào bộ đàm:

“Thật kỳ lạ, cái tên Lưu Đức Trụ này hình như nhận ra điều gì đó nên cứ nhìn nhìn ngó xung quanh, hắn đang tìm cái gì thế?”

“Có lẽ chuyện này liên quan đến việc nguy hiểm mà Hà Tiểu Tiểu nói?”

Có người nói trong bộ đàm.

Trong tai nghe, giọng nói của Lộ Viễn vang lên:

“Nhất định là vậy.”

“Nhưng mà.”

Tiểu Ưng vấn không hiểu:

“Không phải Hà Tiểu Tiểu nói ngày mai mới xảy ra chuyện đó sao? Kế hoạch của đối phương vào ngày mai, chúng ta cũng không biết mục tiêu của hắn là ai.”

“Kế hoạch sẽ thay đổi vì thông tin đã bị lộ ra ngoài.”

Lộ Viễn nói:

“Có lẽ Lưu Đức Trụ đã biết chuyện gì đó, hoặc là ông chủ của hắn đã biết gì đó. Tiểu Ưng, ngươi phải tiếp tục theo sát Lưu Đức Trụ, có lẽ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.”

“Biết rồi.”

Tiểu Ưng đáp.

Nhưng vào đúng lúc này, Tiểu Ưng thấy Lưu Đức Trụ bỗng dừng xe rồi nhìn vào điện thoại.

Ngay sau đó, đối phương quay đầu xe rồi đi thẳng về phía chiếc taxi của hắn.

Tiểu Ưng phanh gấp, Lưu Đức Trụ dừng xe ngay cạnh xe của hắn rồi nhìn vào cửa kính xe: “Ta nhìn thấy ngươi mấy lần rồi, ngươi là người của Côn Luân đúng không?”

“Hả? Gì? Côn Luân nào cơ?”

Tiểu Ưng cố giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra.

“Đừng giả vờ nữa, nhanh đi theo ta, ngươi gọi người chi viện đi!”

Lưu Đức Trụ cưỡi xe đạp lao vút ra ngoài, chiếc xe xé gió xông vào màn đêm Lạc thành.

“Lộ đội trưởng, Lộ đội trưởng.”

Tiểu Ưng lái xe vừa gọi điện:

“Lưu Đức Trụ nói với ta, mục tiêu của đối phương hình như không phải hắn mà là người hoàn khác! Mau gọi chi viện!”

Đúng vậy, ban đầu người nắm giữ Con Tem Ác Ma đã không coi Lưu Đức Trụ là mục tiêu.

Dù Huyền Vũ không biết Lưu Đức Trụ đã đạt cấp C, nhưng hắn biết tổ chức của Lưu Đức Trụ không chỉ có mình hắn thành viên, vì sao hắn phải nhắm vào một người được cả Côn Luân bảo vệ như Lưu Đức Trụ làm gì?

Hắn đã có mục tiêu tốt hơn.

Trên đường Hành Thự lúc này, Nam Canh Thần đeo cặp sách đang định sang đường để về nhà.

Đêm nay, hắn về nhà một mình nên trông rất cô đơn.

Cũng may chỗ ở rất gần trường học, hắn chỉ cần đi qua đường Hành Thự là về đến cư xá.