Nam Canh Thần giải thích:
"Nghe nói một nhóm bác gái ở thủ đô sắp điên rồi, thứ đồ chơi này không những tắt được loa, mà còn đổi được bài hát. Các bác gái đang nhảy điệu nhảy dân tộc, loa bỗng chuyển sang phát phim x..."
Khánh Trần: "????"
Nam Canh Thần nói nhỏ:
"Thứ đồ chơi này bán rất chạy ở Kinh Đông, nghe nói là đồ chơi ở thế giới trong..."
Khánh Trần: "..."
Hắn đã đánh giá thấp người du hành, họ không chỉ giới thiệu phú bà mà còn phá các bác gái trên quảng trường, không có cơ hội buôn bán nào mà họ không tìm được!
Rất tốt!
Khánh Trần đang nghĩ, họ phải dùng cách gì để kiếm tiền bây giờ? Hoặc Bạch Trú phải làm gì để kiếm được tiền bây giờ?
Hắn không muốn kinh doanh, không phải không muốn mà do kinh doanh sẽ khiến Bạch Trú bị phân tán.
Nếu Bạch Trú trở thành tổ chức chuyên buôn bán tin tức là lựa chọn tốt, nhưng hắn nghĩ chuyện này nên bàn bạc thêm với các thành viên Bạch Trú khác.
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói với Nam Canh Thần:
"Bây giờ chúng ta đã có cách tự bảo vệ mình trên internet nên có thể xây một nhóm chat của riêng 'Bạch Trú', khi đó chúng ta sẽ không cần liên lạc bằng điện thoại hay đi gặp mặt nữa."
Nam Canh Thần sáng mắt lên:
"Đúng vậy!"
...
Khi họ đến trường thì phát hiện tất cả nữ sinh đang đứng đông nghịt ngoài cổng.
Cửa xe bảo mẫu màu đen còn chưa mở mà các nữ sinh đã hô to tên Khương Dật Trần.
Khánh Trần và Nam Canh Thần nhìn nhau rồi bình tĩnh bước vào trường.
Nam Canh Thần thì thầm:
“Hắn là người du hành thời gian mà không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Hắn có nổi tiếng ở thế giới trong không?"
Khánh Trần hỏi.
"Không.”
Nam Canh Thần lắc đầu.
"Ở thế giới ngoài hắn nổi tiếng như vậy nhưng đến thế giới trong lại không chút danh tiếng, thậm chí ngươi còn không nghe nói gì đến hắn, chuyện này không khác thường sao?”
Khánh Trần nói.
"Trần ca, ngươi nghĩ hắn có vấn đề sao?”
Nam Canh Thần tò mò hỏi:
"Không phải Lưu Đức Trụ nói hắn chỉ là người bình thường ở thế giới trong sao?"
"Hắn là người nổi tiếng nên rất dễ bị những người du hành thời gian đầu quân cho tập đoàn nhận ra. Nên ta nghi ngờ hắn đang bị tập đoàn khống chế.”
Khánh Trần bình tĩnh phân tích:
"Nếu hắn chỉ là người du hành thời gian bình thường muốn ôm đùi người khác thì sao không ở lại thủ đô, mà phải tốn công tốn sức chuyển đến Lạc thành? Bây giờ thủ đô đã xuất hiện vài người thời gian cường đại, trụ sở Cửu Châu cũng ở đó, hắn không cần tốn công đến tận Lạc thành làm gì."
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Gần đây thành phố số 18 đang rất loạn, Lạc thành cũng xuất hiện nhiều nhân vật khả nghi, chúng ta phải thật cẩn thận. Những người du hành thời gian có thể sống đến giờ đều không phải kẻ ngốc...Trừ đám thiếu gia kia."
"Ngươi nghĩ hắn làm việc cho tập đoàn nào?”
Nam Canh Thần hỏi.
"Lý thị, Trần thị, Khánh thị, Kashima, Jindai, không thể loại trừ nhà nào.”
Khánh Trần suy đoán:
"Nhưng chuyện này không liên quan đến chúng ta."
"Chuyện gì mới có liên quan đến chúng ta?”
Nam Canh Thần hỏi.
“Người du hành thời gian mang theo vật cấm kỵ có liên quan với chúng ta."
Nam Canh Thần: "..."
"Khoan đã."
Lúc này, Khánh Trần bỗng lấy điện thoại tìm tin tức về Khương Dật Trần.
Hắn kiểm tra từ công việc đến những giải thưởng, sau cùng mới đến hành trình gần đây của đối phương.
"Trần ca, không phải ngươi vừa nói hắn không liên quan đến chúng ta sao, sao ngươi còn tìm thông tin về hắn làm gì?”
Nam Canh Thần không hiểu.
Khánh Trần ngẩng đầu nói:
"Trong vòng một tháng rưỡi, hắn không đi Nhật Bản, nhưng từng đến Busan ở Cao Ly để tham gia lễ trao giải. Cho nên, không thể loại trừ trường hợp hắn làm việc cho Kashima."
"A?”
Nam Canh Thần kinh ngạc, hắn biết những gì Khánh Trần nghi ngờ thường rất đúng.
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần:
"Nếu hắn làm việc cho Kashima và Jindai thì có liên quan đến chúng ta, liên quan đến tất cả chúng ta."
Nam Canh Thần còn nghĩ:
"Người nước ta sẽ không làm việc cho Kashima và Jindai đâu."
"Không nên đánh giá thấp sức mạnh của lợi ích.”
Khánh Trần vừa nói vừa đi vào phòng học, thật ra hắn đang nghĩ nếu Khương Dật Trần thật sự là người của Kashima thì đối phương đến Lạc thành làm gì?
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đã ngồi trong lớp, hai người thấy Khánh Trần thì thân thiết chào hỏi.
Trong mắt các bạn học khác, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân và Khánh Trần, Nam Canh Thần là bốn người không liên quan gì với nhau, nhưng thật ra chỉ có họ biết họ cùng thuộc một tổ chức.
Hồ Tiểu Ngưu thấy Khánh Trần ngồi xuống thì đột nhiên nói:
"Khánh Trần, ông chủ vừa cho ta và Thiên Chân gia nhập, ngươi cũng là thành viên của Bạch Trú, còn là tiền bối của chúng ta. Đây là món quà chúng ta chuẩn bị cho ngươi, xin chiếu cố nhiều hơn."
Hồ Tiểu Ngưu nói xong thì lấy ra một cái hộp từ trong túi, Khánh Trần biết logo in trên đó của Rolex...
Hắn đang nghĩ một vấn đề, trong tổ chức có thổ hào như Hồ Tiểu Ngưu thì họ còn phải nghĩ cách kiếm tiền sao?
Nhưng Khánh Trần vẫn từ chối:
"Cảm ơn, ta không cần thứ này."