Trong căn nhà trên Đường Hành Thự, Nam Canh Thần thấy Khánh Trần nhíu mày trộm nhín máy truyền tin mấy lần.
"Sao vậy Trần ca?"
Nam Canh Thần hỏi.
"Đám thiếu gia lớp bên sắp vào ngục giam, sáng nay họ mang tiền đến nhà Lưu Đức Trụ để nhờ hắn chiếu có trong tù.”
Khánh Trần nói.
"A?”
Nam Canh Thần sửng sốt:
"Bao nhiêu tiền?"
"3 triệu, là một con số không nhỏ đối với chúng ta."
Khánh Trần nói:
"Nhưng ta dặn Lưu Đức Trụ từ chối vì hắn đã ra tù, kiếm tiền và lừa tiền là hai khai niệm hoàn toàn khác nhau."
"Thật đáng tiếc."
Nam Canh Thần thầm nói:
"Số vàng mỗi lần ta và Tiểu Đồng Vân mang về thế giới ngoài không nhiều, phải mất hơn mười ngày mới được 3 triệu."
"Ừ.”
Khánh Trần gật đầu:
"Ta cũng rất tiếc 3 triệu này."
"Dù sao ngươi cũng bảo Lưu Đức Trụ từ chối rồi mà, sao còn nhíu mày làm gì, nhìn không bình thường chút nào.”
Nam Canh Thần nói.
Khánh Trần nói:
"Ta đang nghĩ một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Có nên đưa Lưu Đức Trụ về ngục giam số 10 không.”
Khánh Trần bình thản nói.
Nam Canh Thần:
"????"
Lưu Đức Trụ sắp vào tù lần nữa!
Nam Canh Thần chỉ nghĩ Khánh Trần tiếc tiền, nhưng không ngờ Khánh Trần đang phân vân chuyện đưa Lưu Đức Trụ vào tù lần nữa, hay để Lưu Đức Trụ ở lại thành phố số 18 tốt hơn...
"Trần ca, vậy là ngươi quyết định làm gì?”
Nam Canh Thần yếu ớt hỏi….
"Được rồi, cứ để hắn ở ngoài đi."
Khánh Trần thở dài:
"Thứ chúng ta đang cần lúc này là sức chiến đấu."
Nhưng đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhưng cánh cửa bị gõ không phải nhà số 102 của Khánh Trần, mà là cửa số 101 đối diện.
"Tiểu Trần, là mẹ đây, ngươi mở cửa đi.”
Trương Uyển Phương nói từ ngoài trong hành lang.
Khánh Trần sửng sốt, hắn bình tĩnh nhìn qua mắt mèo trên cửa xem phía đối diện.
Trương Uyển Phương và chồng nàng cầm sữa chua và hoa quả đứng ngoài nhà 101 như chuẩn bị đến thăm một vị khách.
Có lẽ Trương Uyển Phương chưa biết Khánh Quốc Trung đã bán nhà rồi.
"Thật kì lạ, Tiểu Trần không ở nhà sao?”
Trương Uyển Phương nghi ngờ nói.
Người đàn ông trung niên đứng cạnh nàng nói:
"Có lẽ hắn đi học rồi, chúng ta đi thôi, sắp muộn giờ làm rồi."
"Không được, Tiểu Trần đột nhiên chặn Wechat của ta, điện thoại cũng không gọi được, nhất định đã xảy ra chuyện gì, ta nghĩ hắn đang trong nhà nhưng không muốn gặp ta mà thôi.”
Trương Uyển Phương nói.
Người đàn ông trung niên vỗ lưng nàng:
"Không sao, nếu có chuyện gì thì cha hắn đã gọi cho ngươi rồi. Chúng ta đi thôi, lát nữa ta còn phải tham gia họp online với đối tác nước ngoài. Ngày mai hai chúng ta phải đến thủ đô rồi bay ra nước ngoài, mọi chuyện đợi khi chúng ta về rồi nói được không?"
Khánh Trần biết người đàn ông này rất giỏi thuyết phục Trương Uyển Phương, mà thứ Trương Uyển Phương cần lúc này chính là lý do.
Trương Uyển Phương do dự một lúc, nàng nhìn cửa nhà 101:
"Tiểu Trần, ta để sữa chua và hoa quả ngoài cửa, ngươi nhớ cầm vào."
Hai người nói xong thì đặt sữa chua và hoa quả ngoài cửa rồi rời khỏi, sau đó bước lên xe không thèm ngoái đầu lại.
Nhìn chiếc Mercedes-Benz, hắn biết cuộc sống của Trương Uyển Phương càng ngày càng tốt.
Trong phòng, Nam Canh Thần nhìn Khánh Trần:
"Trần ca, ngươi..."
"Không sao."
Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu:
“Không thể tìm lại thứ đã mất đi, nếu còn vương vấn nghĩa là ngươi chưa buông bỏ."
Từ khi trèo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, hắn đã quyết định quên đi quá khứ trước kia.
Nếu không, ánh bình minh và cảm xúc trên Thanh Sơn Tuyệt Bích chỉ là giả.
Không hối hận.
"À.”
Nam Canh Thần nói:
"Ngươi không sao là được."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Bây giờ đường Hành Thự đã bị chú ý, ta muốn mua một căn nhà khác làm trụ sở Bạch Trú, để các thành viên dễ dàn trao đổi."
Lúc trước Giang Tuyết đã bị lộ, có người đã tìm thấy người du hành thời gian trên đường Hành Thự.
Mà Khánh Trần đang nghĩ một vấn đề, nếu hắn tiếp tục ở trên đường Hành Thự, sau này nếu Khánh Quốc Trung ra tù hoặc Trương Uyển Phương tìm đến sẽ gây phiền toái không đáng có.
Nếu muốn quên thì phải quên thật dứt khoát.
"Phải kiếm tiền thôi.”
Khánh Trần nói:
"Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền ở thế giới ngoài."
Khánh Trần muốn tích tiền không phải vì mua nhà mua xe, mà hắn phải cung cấp tiền để duy trì Bạch Trú.
Để mọi người không phải lo về tiền mỗi khi xuyên qua nữa.
Mà mỗi lần Khánh Trần khiêu chiến Sinh Tử Quan cũng rất tốn tiền.
Nhưng phải làm gì để kiếm tiền bây giờ?
Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần:
"Ta thấy người dùng điện thoại suốt đêm qua, trên internet có nghề gì cho người du hành không?"
"Có.”
Nam Canh Thần nói:
"Buôn bán tin tức cũng không tệ, nhưng ta không biết họ làm thế nào. Hoặc bình dân hóa máy móc, có người phát minh ra điều khiển từ xa vạn năng có rất nhiều tác dụng."
"Cái gì? Điều khiển từ xa vạn năng?"
Khánh Trần sửng sốt.
"À, ta không biết nó dùng nguyên lý gì, nhưng nó có thể tắt loa của các bác gái trên quảng trường trong cự ly 200m."