Giải quyết xong trận phục kích kỳ này, Khánh Trần sẽ làm gì tiếp theo? Cuộc đụng độ giữa Khánh Nhất và Khánh Trần sẽ diễn ra thế nào?
Thêm truyện vào tủ sách để không bỏ xót chương nào các bạn nhé!
---
Người phụ nữ nói xong thì dứt khoát đi xuống dưới, không dây dưa ở chỗ này thêm nữa.
Vương Bính Tuất đứng nhìn mà trợn mắt há mồm, họ không cứu người nữa sao?
Bà chủ và Khánh Trần thật quái lạ, một người thì không thấy bóng dáng đâu, ngay cả người đến cứu cũng không tìm thấy, một người thì dứt khoát không cứu người nữa, hai người họ đang nghĩ cái gì vậy?
Có vẻ bà chủ nhà mình rất tin tưởng thiếu niên kia.
Nhưng khi họ ra khỏi tòa nhà thì thấy Khánh Trần đang ngồi trên cáng cứu thương, để nhân viên y tế băng bó vết thương....
Lần này Lý Trường Thanh thật sự rất bất ngờ, khi họ xuống dưới chẳng phải có tiếng súng vang lên phía trên sao, bây giờ Khánh Trần lại có thể rời khỏi chiến trường trước họ!
Khánh Trần nhìn về phía Lý Trường Thanh rồi hỏi:
"Ngươi vừa đi đâu vậy? Sao lại vào trong tòa nhà làm gì."
Lý Trường Thanh do dự nửa ngày:
"Ta đi dạo một chút."
Khánh Trần: "???"
Nàng không dám nói mình đi cứu người, vì ngay cả cái bóng người cần cứu nàng cũng không tìm được!
…
"Đi dạo?"
Khánh Trần tò mò hỏi:
"Quân đội ở đây vẫn đang chờ ngươi ra lệnh mà ngươi lại đi dạo? Có phải ngươi đi cứu ta không."
"Không phải."
Lý Trường Thanh cao ngạo nói:
"Ta chỉ vào đó đi dạo thôi....Ngươi xuống bằng cách nào?"
Lúc này, dù Lý Trường Thanh muốn làm bộ không đi cứu Khánh Trần, nhưng nàng vẫn rất tò mò một chuyện, sao thiếu niên này lại đi xuống nhanh hơn họ?
Phán đoán của Vương Bính Tuất chắc chắn không sai!
Khánh Trần thản nhiên nói:
"Ta đi thang máy xuống."
Nghe thấy thế, Vương Bính Tuất sững sờ….
Nếu thiếu niên này đã nói vậy thì không sai được.
Đúng vậy, đi thang máy từ tầng 12 xuống chắc chắn sẽ nhanh hơn hắn và Lý Trường Thanh đi thang bộ, họ đi xuống cầu thang còn phải cẩn thận kiểm tra để tránh có người núp trong bóng tối đánh lén.
Vương Bính Tuất dở khóc dở cười, ai sẽ nhàn rỗi đi thang máy trong hoàn cảnh nguy hiểm này?
Thiếu niên này không chỉ ngồi thang máy, mà khi hắn đi vào và đi ra đều đi thang máy, quả là một người vừa can đảm vừa cẩn thận!
Khi nhiều người lập kế hoạch thì có rất nhiều phương án mới lạ nảy ra trong đầu.
Nhưng khi mọi chuyện thật sự xảy ra thì họ lại dùng phương án an toàn nhất.
Vì ai cũng chỉ có một cái mạng nên không đánh cược.
Lý Trường Thanh bỗng nhìn về phía vết thương trên cánh tay Khánh Trần rồi quan tâm hỏi:
"Ngươi gặp chuyện gì sao?"
Tiểu Ưng bị trúng một phát đạn mà không ai hỏi thăm ngồi cách đó không xa, hắn đang lặng lẽ nhìn mọi chuyện thầm rơi nước mắt.
Hắn quyết định rồi, khi trở lại thế giới ngoài nhất định hắn phải nói với ông chủ Trịnh, hắn cũng muốn tìm một phú bà ở tập đoàn để lấy thông tin.
Nếu không được, hắn sẽ làm nằm vùng trong tổ chức của Khánh Trần và Nam Canh Thần để thử trải nghiệm truyền thống đặc biệt ở tổ chức này.
Lần này Khánh Trần lại chủ động giải thích với Lý Trường Thanh:
"Khi chạy trốn không cẩn thận vị sát thủ bắn trúng nên bị thương."
Lý Trường Thanh nhìn băng gạc trên trán hắn:
"Cái này thì sao?"
"Sau khi trúng đạn bị truy đuổi nên ngã xuống cầu thang rồi đập đầu vào tường, bây giờ ta đang cảm thấy chóng mặt buồn nôn, bác sĩ chẩn đoán ta bị chấn động não nhẹ, chờ họ kiểm tra xong cho tất cả thương binh sẽ cùng đưa chúng ta đến bệnh viện."
Khánh Trần nói.
Từ khi bắt đầu xuyên qua đến giờ, những vết thương mà hắn phải chịu còn nhiều hơn tổng số vết thương của mười bảy năm trước.
Nhưng so với những gì thu hoạch được thì căn bản những vết thương nhỏ này không tính là gì.
Phần nhánh Con Rối Giật Dây bây giờ đã dài 1.54m, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ kéo dài.
Mặc dù phần nhánh phải dài tới 50m mới có thể khống chế người thứ hai.
Nhưng Khánh Trần tin, dù hắn không cố thỏa mãn điều kiện thu nhận của Con Rối Giật Dây thì sớm muộn nó cũng có thể khống chế người thứ hai.
Lão Lục đang nằm trên cáng cứu thương ở bên cạnh, vết thương trên đùi hắn đang chảy máu nhuộm đỏ cả băng gạc.
Lý Trường Thanh đi lại gần hắn hỏi:
"Ngươi có bị thương nặng không?"
"Không nặng không nặng, trên đùi phải trúng ba phát súng, viên thứ nhất đâm sâu một centimet, hai viên khác chỉ sượt qua da."
Lão Lục ra vẻ kiên cường miêu tả vết thương của mình.
Lý Trường Thanh vỗ vai hắn:
"Dưỡng thương cho tốt, chờ đến khi ngươi khỏi thì tiếp tục công việc phụ trách an toàn của ta ở tổ đặc công. Từ hôm nay trở đi, tên ngươi không còn là lão Lục nữa mà là lão Cửu."
Khánh Trần thầm tự nhủ, tập đoàn thường đặt tên cho người khác tùy ý như vậy sao, nhưng khi hắn nhìn về phía lão Lục lại thấy đối phương đang rất vui vẻ.
Hắn bỗng hiểu ra, có lẽ do suy nghĩ khác nhau nên lão Lục.... Không, lão Cửu làm việc cho tập đoàn, hắn thật sự coi Lý Trường Thanh làm chủ nên tuyệt đối trung thành.
Khánh Trần và những người ở thế giới ngoài đều không thể chấp nhận chuyện đặt tên, nhưng lão Cửu lại vui vẻ chịu đựng.