Hắn vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nó:
"Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn tiếp tục như vậy, ta sẽ chôn ngươi xuống hố sâu mấy chục mét, khiến ngươi mãi mãi không nhìn thấy ánh mặt trời. Dù sao ngươi cũng trong suốt mà, người khác sẽ không tìm thấy ngươi đâu. Hay hai chúng ta cùng thương lượng một lần, nếu ngươi cảm thấy có thể hợp tác thì hút hết máu tên kia đi."
Hắn nói xong thì để Con Rối Giật Dây vào trái tim thi thể chưa hiến tế xong, con rắn nhỏ ngừng lại hai giây rồi mới bắt đầu hút lần nữa.
Có vẻ nó đã chấp nhận thỏa hiệp.
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đợi kẻ địch biến thành tro bụi rồi mới rẽ sang mối lối thoát hiểm khác, vừa đi hắn vừa nói:
"Làm vậy không phải rất tốt sao, quan hệ hợp tác giữa chúng ta tốt đẹp như vậy, ta có thêm một con át chủ bài, ngươi có thêm tế phẩm, cả hai chúng ta đều có lợi."
Lần này, sợi tơ của Con Rối Giật Dây uốn lượn đến trước mặt Khánh Trần rồi nhẹ nhàng chỉ chỉ vào vết hằn mà hắn vừa chém trên lan can.
Con Rối Giật Dây lúc này đã trở nên trong suốt, nếu Khánh Trần không nhìn kỹ thì có lẽ không biết nó đang chỉ đi đâu.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc:
"Ý ngươi là có thể giết người nhưng không được dùng ngươi cắt sắt?"
Con Rối Giật Dây lại nhẹ nhàng gật đầu!
Khánh Trần thầm thở dài, xem ra vật cấm kỵ không chỉ có suy nghĩ riêng mà có cả tôn nghiêm nữa.
....
Khi Lý Trường Thanh và Vương Bính Tuất nghe thấy tiếng súng thì lập tức chạy xuống dưới.
Khi hai người họ đang đi cầu thang xuống dưới thì gặp phải sát thủ đang chạy lên vì tiếng súng.
Trong không gian chật hẹp, Vương Bính Tuất như một con thạch sùng đang bò sát trên trần nhà, sát thủ kia còn chưa khịp giơ súng lên trên thì cao thủ vị cấp B này đã nhảy xuống, tuy cơ thể còn chưa tiếp đất nhưng hắn đã nhanh chóng dùng tay chân ra đòn, khiến sát thủ đều bị đạp bay.
Tiếng xương gãy liên tục vang lên, bọn sát thủ đều bị đánh đến mức nội tạng vỡ nát, trên mũi miệng đã chảy đầy máu tươi.
"Bà chủ, đã giải quyết xong."
Lý Trường Thanh liếc nhìn hắn:
"Sao bây giờ lại chịu khó thế, hi vọng sau này ngươi vẫn chăm chỉ như vậy. Y Nặc từng nói vơi ta, ngươi bảo vệ nàng rất tốt trong lần đi thu săn, làm tốt lắm."
Vương Bính Tuất vội vàng cúi đầu:
"Tất cả đều nhờ bà chủ."
Lý Trường Thanh vừa bước vào hành lang đã nhìn thấy hai thi thể nằm trên mặt đất:
"Xem họ chết như thế nào."
"A, tuân lệnh."
Vương Bính Tuất vội vàng chạy lại kiểm tra.
Lý Trường Thanh nhìn người đàn ông trung niên rồi thầm nghĩ, người đắc lực nhất bên cạnh nàng vẫn là lão Lục.
Khi lão Lục mới nhập ngũ mấy năm trước, cha mẹ hắn lúc đó bị bệnh nặng nhưng không có tiền chữa trị, Lý Trường Thanh đã cung cấp điều kiện chữa bệnh tốt nhất cho họ rồi thu lão Lục vào dưới trướng mình.
Từ đó về sau, lão Lục chưa bây giờ làm trái lời nàng.
Thật ra khi tập đoàn muốn thu nhận một ai đó sẽ không uy hiếp người đó ngay lập tức mà sẽ khiến họ cảm thấy mắc nợ rồi mới lập uy.
Những người thông minh thật sự sẽ không để những kẻ thù hận mình ở bên người.
Lúc này, Vương Bính Tuất đứng dậy phân tích:
"Bà chủ, vết thương của hai người nay đều ở phía sau đầu, chắc chắn họ đều bị người ta nhắm bắn từ phía sau. Hung thủ nổ súng ở khoảng cách rất gần, thậm chí trên tóc thi thể vẫn còn vài vết cháy sém, đây là dấu vết chỉ để lại khi hung thủ dí súng sát vào đấu nạn nhân."
Vương Bính Tuất nhìn thoáng qua hành lang, hắn cảm thấy rất khó hiểu:
"Ta không biết hung thủ đã làm cách nào mới có thể lại gần họ, vì sao hắn phải nổ súng ở khoảng cách gần như vậy."
Lý Trường Thanh nhíu mày:
"Có thể hắn giả thành người quen rồi xen lẫn bọn sát thủ?"
Phanh phanh phanh phanh.
Phía trên vang lên mấy tiếng súng liên tiếp rồi lại trở nên im lặng.
Vương Bính Tuất lập tức phán đoán:
"Tiếng súng này cách chúng ta khoảng ba tầng!"
Lý Trường Thanh lại đi lên phía trên, nhưng khi họ đến lại chỉ nhìn thấy hai bộ thi thể, vẫn không thấy bóng dáng Khánh Trần.
Lần này, Lý Trường Thanh đã cảm thấy dở khóc dở cười, hành tung của tên Khánh Trần này thật khó đoán, có lúc ở trên, có lúc lại ở dưới, chuyện này khiến sát thủ không thể đoán được vị trí hắn sẽ xuất hiện tiếp theo.
Ngay cả những người đến cứu như họ cũng không thể tìm được!
Vương Bính Tuất cảm thán:
"Chiến thuật di chuyển này thật đỉnh, cả hai lối thoát hiểm của tòa nhà này đều bị hắn lợi dụng cả....Bà chủ, chúng ta làm gì bây giờ?"
Hai người đã vào tòa nhà này một thời gian, vốn họ định cứu người nhưng ngay cả bóng đối phương cũng không tìm thấy.
Họ nên làm gì bây giờ.
Lý Trường Thanh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mỉm cười:
"Không cần tìm nữa, lúc đầu ta xông vào vì lo hắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng xem ra hắn không cần chúng ta đến cứu. Đi thôi, chúng ta xuống dưới tụ hợp với lão Lục, để quân đội liên bang phong tỏa tòa nhà này."