Hình như trend bây giờ là mấy anh main thích bị bao nuôi hay sao á =)))
Bửu làm mấy truyện, đa phần thấy mấy anh main được mấy chị nữ bao nuôi hemz à, các bạn có thấy dị hemz? :3
---
Kế hoạch của Khánh Trần là dẫn Lý Trường Thanh bí mật chui vào tòa nhà này rồi trốn ở nơi những sát thủ kia không thể tìm thấy, chờ những người đến cứu Lý Trường Thanh đến đây dọn dẹp.
Vì dân cư đông đúc nên tòa nhà này có rất nhiều phòng, sát thủ muốn tìm được họ cũng không dễ, hắn cảm thấy kế hoạch này rất ổn.
Nhưng mọi chuyện giờ lại khác, cả hai bỗng tìm được kẻ chủ mưu…
Lý Trường Thanh đột nhiên ra tay tấn công đối phương, khiến lớp cửa kính vỡ nát.
Khi kẻ chủ mưu rơi xuống còn cố kéo theo một người xuống chết cùng, thậm chí hắn còn cố liên lạc với sát thủ khác để thông báo trong phòng vẫn còn một người nữa.
Kẻ địch này thật tàn nhẫn, khi đối phương vừa rơi khỏi cửa sổ đã biết mình chắc chắn sẽ chết nên mới không lãng phí thời gian giãy giụa mà chọn kéo theo Lý Trường Thanh cùng chết.
Khánh Trần nghĩ mình đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, mười mấy tên sát thủ trong tòa nhà này như những con ong đang xông về phía hắn.
Lý Trường Thanh có quay lại cứu hắn không?
Có thể có, cũng có thể không, nhưng từ trước đến nay Khánh Trần chưa bao giờ đặt hết hi vọng của mình vào người khác.
Mạng sống của mình thì phải tự giành lấy.
Hắn không vội vã chạy ra ngoài mà bình tĩnh ngồi xuống buộc dây giày, sau đó tháo khẩu súng bắn tỉa xuống rồi rút ra khẩu súng ngắn cài bên hông.
Tuy súng bắn tỉa là đồ tốt, nhưng dù tham tài thì Khánh Trần cũng biết lúc này không nên cõng theo một khẩu súng nặng như vậy để chiến đấu.
Trong địa hình chật hẹp như hành lang, súng ngắm mới là vũ khí thích hợp nhất.
Nếu Lý Trường Thanh ở đây, có lẽ sẽ phát hiện khí chất của Khánh Trần lúc này đã thay đổi hoàn toàn, thành một cỗ máy lạnh băng.
Thiếu niên nín thở đứng ở lối vào như đang chờ đợi thứ gì đó.
Một lúc sau, hắn liền trực tiếp đưa tay bắn lên cửa.
Viên đạn xuyên qua cánh cửa bắn vào ngực hai tên sát thủ đang đứng bên ngoài.
Khánh Trần bình tính mở cửa ra rồi nhẹ nhàng cầm hai khẩu súng ngắn từ trong tay thi thể.
Hắn lắc cổ tay một cái, sợi tơ trong suốt của Con Rối Giật Dây cắm vào trái tim của một tên sát thủ, giống như một nghi thức hiến tế, thi thể, quần áo, thậm chí ngay cả vết máu bắn tung tóe đến trên tường của họ đều bị biến thành tro, không để lại bất kì dấu vết gì.
Như một quy tắc nào đó đang dùng máu thịt để thỏa mãn điều kiện thu nhận.
Lúc trước Khánh Trần còn muốn 'Che đậy' điều kiện thu nhận tà ác của Con Rối Giật Dây, cố gắng để mình giết càng ít người càng tốt.
Nhưng nếu đã tự đưa tới cửa, hắn nhất định không tha.
Khánh Trần cẩn thận hiến tế một trong hai thi thể này để tránh những người khác phát hiện sự bất thường.
Có tiếng bước chân vang lên trên hành lang dài, hắn vừa nghe vừa tính toán vị trí, đợi khi đối phương vừa đến, Khánh Trần đã dùng tay phải bắn liên tục ba phát súng.
Cả ba phát súng đều nhắm đúng vào trán, tay cầm súng và ngực tên sát thủ.
Thời gian nổ súng thích hợp đến mức nhìn như sát thủ tự nguyện bị hắn giết.
Khánh Trần đi vào lối thoát hiểm, nhưng hắn không vội đi xuống mà lại đi lên.
Chưa ai dạy hắn phải làm gì khi có chuyện xảy ra, nhưng hắn biết rõ một điều, phải tự vượt qua nỗi sợ bản năng.
Bây giờ, tất cả sát thủ đều nghĩ tòa nhà này là sân nhà của họ, việc Khánh Trần nên làm nhất lúc này là chạy xuống dưới tập hợp với bọn Lý Trường Thanh.
Nhưng hắn không muốn làm vậy.
Thời gian đếm ngược 97:00:00.
11 giờ đêm, tòa nhà này như một chiếc lồng bát giác khổng lồ, mọi người đang cầm vũ khí chiến đấu ở trong, nhưng số mãnh thú mà Khánh Trần phải đối mặt lần này hơi nhiều.
Khánh Trần tháo rời hộp đạn trên súng của tên sát thủ, xác nhận số đạn còn đầy rồi mới lắp lại một lần nữa.
Hắn lặng lẽ bước đi một cách kì quái trong hành lang.
Trong lỗi thoát hiểm u ám chỉ có một chiếc đèn khẩn cấp đang lóe lên, khuôn mặt thiếu niên đều chìm trong bóng tối.
Hai tên sát thủ đang lao nhanh xuống tần dưới đều không ngờ Khánh Trần không chạy trốn mà xuất hiện ở đây.
Khánh Trần đưa tay bóp cò hai lần, hai tên sát thủ kia còn chưa kịp giơ súng lên thì đã bị trúng hai viên đạn vào giữa trán.
Hắn cũng không đứng im đó mà nhanh chóng lui về sau.
Ngay sau đó, nơi hắn vừa đứng đã bị người ta liên tiếp bắn hơn mười phát đạn.
Ngay phía sau hai tên sát thủ kia vẫn còn một tên đang bắn lén qua ke hở giữa những thanh kim loại trên hành lang.
Khánh Trần thậm chí còn không thèm nhìn mà liên tiếp bóp cò về phía đó, nhưng tên sát thủ kia vẫn luôn núp trong bóng tối, tất cả những phát đạn vừa rồi không khiến hắn bị thương.
Tiếng lạch cạch vang lên, thiếu niên tạm ngừng bắn, hắn dùng một tay tháo hộp đạn ra chuẩn bị thay mới.
Khi tên sát thủ trên cầu thang nghe thấy tiếng hộp đạn rơi xuống đất thì lập tức nhảy ra khỏi đó.