Bên trong đường đường ống điều hoà có rất nhiều bụi bặm, lúc người phụ nữ kia bò vào bị dính không ít, trên mặt cũng lấm bẩn.
Đây là lần đầu tiên nàng nấp ở chỗ thế này.
Trong lòng bỗng thấy rất mới mẻ, ở trong hoàn cảnh bịt kín này, nàng có thể nghe thấy hô hấp và nhịp tim của thiếu niên bên cạnh, giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương vậy.
"Ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của ngươi."
Lý Trường Thanh khẽ nói.
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Bây giờ là tháng 12, đây là đường ống điều hoà tạo ra gió mát cho cả toà nhà, không phải nhiệt độ của ta...”
"Ờm."
Lý Trường Thanh thấy hơi xấu hổ, nàng nhét súng ngắm vào trong ngực Khánh Trần:
"Sau này nếu ngươi muốn đến sân tập bắn thì không cần tìm lão Lục, ta cho ngươi một tấm thẻ, trừ khi ngươi muốn đi Bão Phác Lâu, nếu không phải đi đâu cũng được.”
Khánh Trần hỏi:
"Ngươi đừng đổi chủ đề, bên ngoài còn có ai biết ngươi là siêu phàm giả không, có cần ta giữ bí mật?”
Lý Trường Thanh suy nghĩ một lát:
"Cũng không giấu ngươi nữa, ta đúng là siêu phàm giả, nhưng bên ngoài còn không biết.”
"Lão Lục cũng không biết?"
Khánh Trần hỏi.
Hắn bỗng nhiên nghĩ, khó trách Lý Trường Thanh dám lấy mình ra làm mồi nhử, hoá ra là siêu phàm giả nên mới không sợ hãi.
Nhưng vào đúng lúc này, Lý Trường Thanh lại giải thích:
"Thật ra ta mới trẻ thành siêu phàm giả hơn một tháng thôi, gần đây chuyện về người du hành thời gian đang ầm ĩ cả lên, cố vấn tập đoàn mới đề nghị, nếu như thay đổi gen có lẽ sẽ không bị người xuyên càng thay thế. Rất nhiều người không muốn dùng biện pháp này, bởi vì thuốc biến đổi gen sẽ để lại di chứng, nhưng mà ta lại không sợ, liền tiêm vào một loại thuốc biến đổi gen, không tin ngươi sờ lưng ta xem, nói không chừng bây giờ còn sờ được lỗ kim đấy.”
Nói rồi, Lý Trường Thanh ngồi trong bóng tối kéo tay Khánh Trần, muốn sờ soạng vào lưng mình, Khánh Trần vội rụt tay về.
"Có thể nghĩ ra cái cớ này nhanh như thế, cũng coi như nhanh trí."
Khánh Trần thở dài, đối phương chắc chắn mình sẽ không sờ, cho nên mới dám nói dối như vậy.
Giống như vừa rồi ở trên xe, cả người đối phương cứng ngắc, nếu Khánh Trần thật sự muốn sờ, sợ là Lý Trường Thanh sẽ tránh né.
Khánh Trần hỏi:
"Sau khi tiêm thuốc biến đổi gen rồi, thật sự sẽ không bị người xuyên qua thay thế sao?”
"Ngươi là chiến sĩ gen, không cần lo lắng chuyện này."
Lý Trường Thanh nói:
"Lý thị bắt được hơn ba trăm người du hành thời gian, trong đó còn có cả siêu phàm giả, nhưng lại không hề có chiến sĩ gen.”
Như thế đúng với tin tức mà bọn Khánh Trần nắm giữ.
Khánh Trần hỏi:
"Các ngươi bắt nhiều người du hành thời gian như vậy làm gì?”
Lý Trường Thanh quay đầu nhìn hắn một cái:
"Nể mặt ngươi bảo vệ ta, tiết lộ cho ngươi một chút cũng không sao cả, trong huyết mạch dòng chính của một gia tộc nào đó ở phương bắc, đã có người bị chúng ta thành công thay thế rồi.”
Khánh Trần kinh ngạc, hắn không ngờ rằng lại thật sự có thể đảo ngược việc xuyên qua, hơn nữa Lý thị đã thành công!
Thế giới bên ngoài vừa đắm chìm trong niềm vui bảo vệ được hộ tịch, bên này đã lấy được tiến triển mới rồi.
Lúc này, Lý Trường Thanh bỗng nhiên nói:
"Chắc hẳn ngươi cũng không có cơ hội hiểu rõ về thế giới bên ngoài nhỉ, đợi sau khi chuyện này kết thúc, ngươi đến phòng ta, ta sẽ nói tỉ mỉ cho, thế giới bên ngoài rất thú vị...Hơn nữa ta không ngờ được người của gia tộc Jindai và Kashima ở thế giới bên ngoài lại không nằm cùng một mảnh đất với Liên Bang, không phải ở cùng một quốc gia.”
Khánh Trần hiếu kỳ nói:
"Những người du hành thời gian kia có nghe các ngươi không?”
Lý Trường Thanh nói ra:
"Một phần nhỏ người du hành chủ động gia nhập vào Lý thị, điều này cũng hợp lí, nhưng đa số lại khá chống đối. Nhưng mà chúng ta phát hiện, rất khó để họ chấp hành nhiệm vụ trên nước mình ở thế giới bên ngoài, nhưng nếu bảo họ đến địa bàn của gia độc Jindai, Kashima để làm nhiệm vụ thì lại rất tích cực, có vẻ điều này liên quan đến mối thù dân tộc ở thế giới bên ngoài, họ rất sẵn lòng đi gây chuyện với gia tộc Kashima và Jindai, như thế cũng đúng với tôn chỉ của Lý thị.”
"Đi thôi."
Khánh Trần tiếp tục bò dọc theo đường ống điều hoà về phía:
"Chắc chắn bây giờ đám sát thủ trong toà nhà đã phát hiện chúng ta bò lên theo giếng thang máy rồi. Nếu như tìm từng tầng mà vẫn không thấy chúng ta, vậy bước kế tiếp chính là loại bỏ tất cả cửa đường ống điều hoà.”
"Bây giờ ngươi định làm gì."
Lý Trường Thanh hỏi:
"Đi giết những sát thủ kia?”
"Đương nhiên là không rồi."
Khánh Trần nói:
"Tìm một chỗ chờ viện binh của ngươi đến là được rồi, chẳng lẽ không hơn việc phải tự liều mạng à.”
Khánh Trần không ngốc, hắn đoán được Lý Trường Thanh xếp đặt mai phục ở gần đây, sớm muộn gì thì đám sát thủ cũng sẽ bị diệt, hắn không cần tự tay giết người.