Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 522: Ngươi Cõng Ta




👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

----

Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Đúng vậy, khi mọi người đều nghĩ chúng ta không dám đi thang máy thì đây là biện pháp an toàn nhất.”

Lý Trường Thanh vô cùng sửng sốt, những gì thiếu niên này vừa nói cũng rất đúng.

Khánh Trần giơ súng ngắn nhắm vào khe hở trong thang máy, bình tĩnh chờ cửa thang máy mở ra.

Khi thang máy mở cửa ra, bên trong không có một ai.

"Đi thôi."

Khánh Trần dẫn đầu đi vào rồi nhấn vào tất cả nút của các tầng trong tòa nhà trên thang máy.

Nhưng hắn cũng không bình thản chờ thang máy đi lên trên mà trực tiếp đập vỡ lỗ thông gió trên trần thang máy, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên phía trên.

Hắn nhìn xem phía dưới Lý Trường Thanh rồi nói:

"Đưa tay cho ta."

Lý Trường Thanh đột nhiên cảm thấy rất thú vị, nàng đưa tay cho Khánh Trần kéo mình kéo lên trên trần thang máy:

"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"

Khi thang máy đang chậm rãi đi lên, Khánh Trần chỉ vào một chiếc thang thẳng đứng bên trong khoang thang máy rồi nói:

"Chúng ta cùng leo lên chiếc thang này, nếu có thể đi nhanh hơn tốc độ của thang máy thì chúng ta sẽ lên trên trước, mà những người bên ngoài sẽ chỉ chú ý đến thang máy, chúng ta sẽ an toàn hơn."

Lý Trường Thanh liếc nhìn đôi giày cao gót của mình:

"Ta chỉ là người bình thường nên không thể đi nhanh như vậy được, ngươi cõng ta đi. Nếu hai chúng ta có thể còn sống trở về, sau này ngươi muốn bắn bao nhiêu đạn cũng được, ta cũng nợ ngươi một mạng."

Khánh Trần chần trừ một giây:

"Đi thôi."

Vừa dứt lời thì Lý Trường Thanh đã chủ động nhảy lên trên lưng Khánh Trần, sau đó thiếu niên bám vào cái thang rồi nhanh chóng leo lên.

Thang máy cứ từ từ đi lên rồi dừng lại ở tầng 5, khi đó Khánh Trần đã leo lên đến tầng thứ 9.

Lý Trường Thanh nằm nhoài trên lưng hắn, đầu nàng gối lên vai hắn, múi hương dễ chịu trên người nàng chui vào lỗ mũi Khánh Trần.

Khánh Trần bỗng nói:

"Ngươi là siêu phàm giả."

Câu nói này khiến Lý Trường Thanh bị dọa đến nỗi suýt buông tay ngã xuống!

"Sao lại nói như vậy?”

Lý Trường Thanh hỏi.

Khánh Trần nói:

"Đừng giả bộ, ngươi chắc chắn là siêu phàm giả, trong quá trình leo một quãng đường thẳng đứng như vậy nếu là người bình thường thì cánh tay của ngươi sẽ không thể chống đỡ cho trọng lượng cơ thể, khi đó ngươi phải không ôm nổi ta rồi mới đúng. Mà ngươi thì khác, hai tay của ngươi rất khỏe, người bình thường sẽ không thể có sức mạnh như vậy."

Chủ yếu là, cánh tay của Lý Trường Thanh khiến hắn hơi khó thở.

Trong giếng thang máy, Khánh Trần cõng Lý Trường Thanh, Lý Trường Thanh thì cõng súng ngắm giúp hắn.

"Ta thật sự không phải siêu phàm giả, chỉ vì khẩn trương nên mới ôm chặt vậy thôi."

Lý Trường Thanh nằm trên lưng Khánh Trần, nói:

"Nếu làm ngươi không thở nổi, vậy ta xin lỗi, nhưng ta cũng không cố ý đâu.”

"Ngươi thật sự không phải siêu phàm giả? Cánh tay của ngươi siết chặt đến mức ta không thể tách ra nổi."

Khánh Trần tiếp tục bình tĩnh leo lên trên, thang máy bên dưới còn đang dừng lại ở tầng một.

Hắn muốn để Lý Trường Thanh trèo thang dây, kết quả Lý Trường Thanh lại nhất quyết không đồng ý.

Mãi đến khi hắn bò đến tầng thứ mười hai, mới tìm được một cửa thông gió, liền nói với Lý Trường Thanh:

"Bây giờ có thể xuống khỏi lưng ta được chưa, hai người không đi qua được cửa thông gió, ta bò phía trước, ngươi theo ở phía sau.”

"Được thôi."

Lý Trường Thanh bất đắc dĩ buông ra.

Đến khi hai người trốn ở giữa đường đường ống điều hoà mới nhẹ nhàng thở ra.

Bò giếng thang máy không phải kế lâu dài, bởi vì chắc chắn sẽ có người đến kiểm tra thang máy, một khi có người phát hiện ra nóc thang máy bị mở, nhất định sẽ đi vào giếng thang máy theo.

Đến lúc đó chỉ cần đối phương bắn một băng đạn lên trên đỉnh đầu, Khánh Trần và Lý Trường Thanh sẽ phải cùng chết ở chỗ này.

Quả nhiên, hai người vừa mới chui vào không bao lâu, một tiếng hô đã vang lên từ giếng thang máy:

"Có người trèo qua trần thang máy vào trong giếng rồi!”

Vừa dứt lời, lại có người chiếu đèn pin cường quang dạng trùm qua lỗ thủng trên trần thang máy, quét qua trong giếng, kết quả ánh đèn chỉ đảo qua vách giếng thang máy bên cạnh hai người, không phát hiện ra cái gì cả.

Lý Trường Thanh nhìn Khánh Trần một cái, trong lòng tự nhủ may mà họ đã sớm chui vào trong đường ống này.

Sau đó, thang máy tiếp tục đi lên, lướt qua hai người, những sát thủ kia dừng thang máy ở một tầng, có vẻ đang lên trên tầng lục soát.

"Ngươi không sợ sao."

Lý Trường Thanh hiếu kì hỏi.

"Sợ chứ."

Khánh Trần nói:

"Nhưng lúc này sợ hãi không giúp được ta, phải bỏ nó đi.”

Lý Trường Thanh kinh ngạc, bỏ đi? Muốn bỏ là bỏ được sao?

Đường đường ống điều hoà của toà nhà lớn này cũng coi như rộng rãi, có thể để hai người ngồi nghỉ.

Hai người ngồi trong đường ống mờ tối, có ảo giác như được nhà nhã sau lênh đênh.

Khánh Trần biết, đó là cảm giác trấn định mà endorphin bài tiết sau khi hết khẩn trương.