Bây giờ, Lý Trường Thanh và những người khác đều nghĩ Khánh Trần chỉ là một người mang gen chiến sĩ.
Cho nên họ đều nghĩ Khánh Trần sẽ rất mừng rỡ khi biết mình được tiêm thuốc biến đổi gien.
Nhưng với Khánh Trần mà nói, chuyện này không hề đáng mừng mà là đáng sợ...
Đầu tiên, thuốc biến đổi gien phải được tiêm từng liều theo thứ tự, khi người bình thường tiêm liều đầu tiên là 005 thì phải chờ đủ một tháng mới được phép tiêm liều tiếp theo, nếu không tuân thủ đúng thời gian thì rất dễ đột tử.
Nếu Khánh Trần chưa tiêm liều nào mà tiêm ngay liều số 003 bây giờ thì có lẽ hắn sẽ khó mà sống nổi.
Thứ hai, sau khi tiêm thuốc biến đổi gien sẽ mất đi khả năng sinh con.
Dù bây giờ Khánh Trần chưa muốn có con nhưng đâu phải sẽ mãi như vậy.
Nói tóm lại, hắn không muốn tiêm!
Lý Trường Thanh nhìn về phía Khánh Trần:
"Sao thấy thuốc biến đổi gien FDE liều số 003 mà ngươi không vui chút nào?"
Khánh Trần còn chưa kịp mở miệng, Lý Trường Thanh cười nói:
"Ta hiểu rồi, có phải ngươi nghĩ ta không muốn đưa 002 và 001 cho ngươi. Thật ra ta không phải người keo kiệt, liều số 001 và 002 vẫn đang trong quá trình sản xuất, phải hơn nửa tháng nữa mới có thể tặng cho ngươi. Hai loại đó thường sản suất rất ít, ta cũng không thể đưa ngay cho ngươi được."
Khánh Trần nhớ lại thông tin về thân phận này của mình rồi đối chiếu thời gian:
"Bây giờ ta không thể tiêm liều số 003 ngay, ta vừa tiêm liều số 004 13 ngày trước, còn phải chờ 18 ngày nữa mới được."
Khoảng thời gian giữa hai liều thuốc biến đổi gien là 30 ngày.
Lý Trường Thanh nhìn Khánh Trần rồi nói:
"Thì ra là vậy, ta còn tưởng ngươi đã tiêm liều đó từ lâu rồi. Vậy cũng được, thuốc biến đổi gien cứ để ở chỗ ta, khi nào ngươi có thể tiêm thì nhớ bảo ta."
Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra, hắn tự nhủ trong lòng, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Lần này vẫn chưa thu hoạch được gì, chẳng lẽ hắn phải tiêm một liều trước rồi mới có thể lấy những liều còn lại sao.
Nói thật hắn và Nhất đều không ngờ Lý Trường Thanh phải đích thân nhìn hắn tiêm!
Theo thời gian ở thế giới trong, hắn mới chỉ lên võ đài thi đấu được 10 ngày mà thôi, may nhờ việc này mà hắn mới có cớ để hoãn tiêm thuốc.
Nhưng vẫn đề bây giờ là, 18 ngày nữa hắn phải làm sao đây....?
Lúc này, Lý Trường Thanh bảo lão Lục đi cất thuốc biến đổi gien, nàng nhất quyết phải tận mắt chứng kiến Khánh Trần tiêm, chuyện này khiến Khánh Trần rất đau đầu.
Hắn liếc mắt sang bên cạnh thì phát hiện Lý Y Nặc đang cố nhịn để không cười ra tiếng.
Lý Trường Thanh kéo tay, bảo Khánh Trần ngồi xuống:
"Người này là cháu gái ta, Lý Y Nặc. Nàng rất thích xem ngươi thi đấu, chúng ta đã cùng xem trận đấu đêm qua. Khi đó ta còn dặn lão Lục đi cứu ngươi, không ngờ ngươi lại có thể tự chiến thắng. Trong cả liên bang có rất ít người có thể chiến đấu vượt cấp mà vẫn thắng như ngươi."
Lý Y Nặc cười híp mắt nói:
"Người anh em Tiểu Thổ, xin chào, ta là fan của ngươi."
Lý Trường Thanh nghiêm túc nói với Lý Y Nặc:
"Sao lại xưng hô là người anh em, phải gọi là chú Tiểu Thổ."
Lý Y Nặc:
"???"
Vừa rồi, Lý Y Nặc còn nhịn cười nay đã thay đổi sắc mặt!
Nàng chỉ cười một chút thôi, sao tự nhiên lại có thêm một ông chú?!
Nhưng Lý Trường Thanh nghĩ lại rồi nói:
"Được rồi, Khánh Trần vẫn còn trẻ, các ngươi cứ xưng hô như bình thường cũng được. Đúng rồi, nếu hai người đã gặp nhau thì ngươi cũng nên biết tên thật của hắn, hắn tên là Khánh Trần, sau này đừng gọi hắn là Tiểu Thổ nữa....Dù cái tên Tiểu Thổ nghe rất đáng yêu."
Lý Y Nặc tự nhủ, cái tên Khánh Tiểu Thổ này đáng yêu chỗ nào cơ chứ?
"Cô, chúng ta nói chuyện chính đi."
Lý Y Nặc nhìn về phía Lý Trường Thanh:
"Vừa rồi chúng ta đang nói đến chuyện gia tộc Kashima và Jindai, nghe nói ngài đã bắt được mấy người của Kashima và Jindai đúng không?"
Vừa nghe thấy tên hai gia tộc này, Lý Trường Thanh đã tức giận nói:
"Hai nhà này thật không biết điều, còn dám chạy đến phía nam gây chuyện. Ta đoán họ định nhân lúc Lý thị chuyển giao quyền lực để gây rối, gần đây hai nhà này còn tập trung quân đội ở phía bắc, có lẽ họ đang chờ lúc gia chủ nhắm mắt thì lập tức phát động chiến tranh quy mô nhỏ."
Lý Y Nặc tò mò nói:
"Những năm gần đây họ gây ra không ít chuyện, còn muốn liên hôn với tập đoàn khác, lại còn điều động rất nhiều quân đội, họ đang định làm gì?"
"Có rất nhiều cấm địa ở phía bắc, tốc độ mở rộng của chúng rất nhanh. Thậm chí cấm địa số 037 đã lan đến 30 cây số về hướng bắc thành phố số 26. Có lẽ họ đã cảm nhận được nguy hiểm nên muốn phân chia lại liên bang, họ muốn đến phía nam."
Lý Trường Thanh cười lạnh rồi nói:
"Nhưng mà phía nam là địa bàn chính của chúng ta, chỉ cần chúng ta không tự giết lẫn nhau, họ sẽ không đến được đây."