Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 495: Xử Lý Vết Thương




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Nhân viên y tế liếc nhìn Khánh Trần, trong lúc kiểm tra, sắc mặt thiếu niên này bình tĩnh như thể chuyện này không có gì liên quan đến hắn, không hề gào thét đau đớn như những võ sĩ trước đây.

Khánh Trần nghiêm túc hỏi:

"Phải mất thời gian bao lâu ta mới có thể vận động mạnh?"

"Dù bà chủ Giang có chuẩn bị những loại thuốc tốt nhất của Khánh thị cho ngươi cũng phải mất ít nhất một tháng."

Nhân viên y tế nói:

"Trong thời gian này, ngươi nhất định phải chú ý, nếu không xương sườn bị gãy sẽ lệch vị trí, nói không chừng còn phải tiến hành phẫu thuật."

Khánh Trần gật đầu.

Hắn đang thầm tính toán, bây giờ có vài câu lạc bộ muốn vây công Hằng Xã, nếu muốn Lưu Đức Trụ thoát tội, nhất định phải nhân cơ hội này bắt thủ phạm thật sự của Hòa Thắng xã, khiến họ đền tội.

Nếu hắn đến chậm, rất có thể Lý Đông Trạch đã giết hết những người của Hòa Thắng xã.

Khánh Trần nhìn về phía Giang Tiểu Đường:

"Tỷ, ngươi đã ra thông báo, mọi người có thể đến khiêu chiến ta trong 15 ngày, bây giờ mới ngày thứ hai ta đã bị thương. Nếu gặp phải những võ sĩ bình thường, ta vẫn có thể đánh, thương thế không có gì đáng ngại, dù sao thì võ sĩ hạng hổ cũng rất yếu."

Giang Tiểu Đường đau lòng nói:

"Ngươi đang nói gì vậy, đã bị thương nặng như vậy còn nói đến chuyện thi đấu? Yên tâm, không ai dám tới khiêu chiến ngươi đâu, Miêu Khải Phong vụng trộm thăng cấp thành Lục Địa Tuần Hành cũng đánh không nổi ngươi, lúc này làm gì có ai đến chịu chết?"

"Nhưng cũng có thể sẽ có người muốn lợi dụng cơ hội này."

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Mọi người đều biết chuyện ta bị thương trong trận đấu này, nhất định sẽ có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Không sao cả."

Giang Tiểu Đường cười tủm tỉm nói:

"Nếu có người dám tới khiêu chiến ngươi lúc này, hôm nay hắn tới báo danh, ngày mai ta sẽ sai người chém hắn trên đường. Chính hắn bị thương nên không lên võ đài được, chuyện này cũng không liên quan gì đến ngươi."

Khánh Trần:

". Hóa ra còn có thể làm như vậy sao."

"Được rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi một lúc đi, chờ một lúc nữa rồi mới đi ra."

Giang Tiểu Đường nói:

"Ta tìm người đến hầu hạ ngươi. Những người phụ nữ trong sàn đấu trước đây không tốt lắm, hôm qua ta đã đi mua hai nô bộc sạch sẽ từ chợ đen cho ngươi."

"Không cần không cần."

Khánh Trần vội vàng đứng dậy áo mặc quần áo rồi đi ra ngoài:

"Ta bị thương không nặng như vậy, cũng không cần người hầu hạ."

"Ấy!"

Giang Tiểu Đường muốn ngăn cản hắn thì phát hiện căn bản nàng không ngăn được, nàng đành nhìn Khánh Trần chạy đi.

Nàng cười mỉm, thầm tự nhủ, em trai mình vẫn rất ngây thơ, ít nhất hắn cũng là người có nguyên tắc.

Sau khi lên xe bay, Khánh Trần mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này hắn chợt phát hiện một vấn đề.

Trong trận đấu vừa rồi, thật ra đầu hắn đã từng bị tấn công, trên mặt cũng từng chịu ba, bốn cú đấm.

Dù sao Miêu Khải Phong cũng là Lục Địa Tuần Hành, có thể đánh trúng hắn cũng rất bình thường.

Dựa theo ước tính lúc ấy của Khánh Trần, ít nhất hắn cũng bị chấn động nhẹ sau trận đấu, nhưng sau khi vào phòng thay đồ, hắn lại không hề cảm thấy đau đớn gì ở trên mặt, bình thường như không hề bị thương.

Khánh Trần nhẹ nhàng lấy vật cấm kỵ ACE-005 trên mặt xuống, sau đó cẩn thận quan sát khuôn mặt của mình thông qua kính chiếu hậu, trên mặt hắn ngay cả chút tím xanh cũng không có.

Hắn dùng ngón tay sờ lên da mặt, không có chút cảm giác đau nào.

Chuyện này khiến Khánh Trần cảm thấy rất kì lạ, hắn nghiêm túc quan sát vật cấm kỵ trong tay, chẳng lẽ ACE-005 còn có tác dụng phòng ngự cho khuôn mặt sao?

Hắn biết vật cấm kỵ rất khó bị phá hủy, gần như là không thể hỏng được.

Nhưng hắn lại không ngờ được, đeo vật cấm kỵ ở trên mặt lại có tác dụng phòng ngự.

Chờ chút, nếu như sau này hắn luôn đeo ACE-005, có phải những người khác không thể nổ súng bắn vào mi tâm hắn được nữa không?