Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 491: Quy Củ Giang Hồ




Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi, vì sao đối phương vẫn không gia tay cứu người?

Ở trong phòng, Giang Tiểu Đường lớn tiếng nói vào trong bộ đàm:

"Mở lồng bát giác ra!"

Quý Hào đứng bên cạnh nói:

"Bà chủ, giang hồ quy củ...."

"Đi mẹ nhà hắn quy củ, là họ làm trái với quy củ trước."

Giang Tiểu Đường mắng một tiếng:

"Mở lồng bát giác ra!"

Trọng tài nghe thấy mệnh lệnh, lập tức đi về phía cửa sắt nhỏ, chuẩn bị mở cửa lồng kết thúc trận đấu này.

Ngay trong lúc này, giọng nói của Khánh Trần tại vang lên trong lồng bát giác:

"Không được phép mở!"

Trọng tài ngây ngẩn cả người!

Những khán giả có thể nghe thấy giọng nói của Khánh Trần cũng ngây ngẩn cả người!

Khi mọi người đều nghĩ là Khánh Trần sẽ chết trong lồng bát giác, mà bây giờ đối phương vẫn còn sức lực quan sát xung quanh.

Thiếu niên nhìn thấy trọng tài muốn kết thúc trận đấu thì lại lên tiếng ngăn cản!

Không ai nhìn thấy, dù thiếu niên đã rất mỏi mệt và đau đớn, nhưng ánh mắt hắn vẫn rất tỉnh táo, hơi thở vẫn nhịp nhàng như cũ.

Hắn đã vứt bỏ cảm giác đau của bản thân để biến thành một thợ săn vừa lạnh lùng vừa lý trí.

Nếu là trước đây, có lẽ Khánh Trần đã bỏ cuộc rồi, dù sao thì hắn đang phải đối mặt với một đối thủ cao hơn hẳn một cấp bậc, nếu cố gắng kéo dài chỉ khiến bản thân bị thương thêm.

Nhưng hôm nay hắn không thể buông bỏ.

Bởi vì sư phụ đang nhìn hắn.

Khánh Trần biết rõ, sư phụ còn chuyện quan trọng hơn phải làm, sư phụ còn phải cứu người rất quan trọng.

Lí do sau khi đối phương giả chết mà còn ở lại đây chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính muốn xem Khánh Trần có thể lên đường một mình hay không, đây là tâm nguyện cuối cùng của người làm sư phụ như Lý Thúc Đồng, trước khi kiên quyết chạy theo lý tưởng của mình.

Lúc trước Khánh Trần đã từng lục lại ký ức, rõ ràng đối phương cũng có mặt trong trận đấu lần trước.

Sư phụ vẫn luôn bên hắn.

Cho nên, lần này Khánh Trần mới kiên trì không sử dụng chân khí của Kỵ Sĩ, không sử dụng Thu Diệp Đao, hắn muốn dùng kĩ năng và thực lực của mình để chứng minh cho sư phụ hắn thấy, hắn đã có thể tự mình đi xa.

Hắn đã có thể tự mình bước đi, trên con đường dài nhất trong tất cả những con đường trên đời.

Hai mắt Khánh Trần nhìn xuống dưới, từng giọt mồ hôi trượt xuống cằm hắn, cơ thể của hắn giống như máy móc đang cố làm theo những suy nghĩ trong đầu.

Không sai, hắn đang cố hết sức để phòng ngự những đòn tấn công của Miêu Khải Phong.

Câu nói kia có nghĩa là, cược đời này giống như một ngọn nên, đốt cháy từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối đều sáng rọi!

Những thứ kia

Xinh đẹp.

Hùng vĩ.

Như bản giao hưởng âm thanh của cuộc sống.

Hô hấp....

Khánh Trần đã không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Vĩnh viễn thiếu niên!

Sau khi Khánh Trần phát hiện Miêu Khải Phong vì tấn công liên tục mà dần dần tiêu hao thể lực, hô hắp của hắn ta đã xuất hiện một lần hỗ loạn.

Mọi người đều nghĩ những trận đấu trong lồng bát giác dùng để so đấu kĩ năng và sức mạnh, nhưng vẫn trong phạm trù của con người.

Giữa hai con dã thú thì khác, thứ họ so đấu chính là sự kiên nhẫn và thời cơ.

Nếu hắn muốn phản kích lại thì là thời gian chính là ngay bây giờ!

Ngay khi Miêu Khải Phong đang ra đòn tấn công Khánh Trần liên tục, Khánh Trần chợt run người rồi nói:

"Nát!"

Khánh Trần sử dụng sức lực trên toàn thân, nắm đấm của hắn đánh chính xác vào đầu gối của Miêu Khải Phong, xương ngón tay cứng rắn của hắn đập thật mạnh vào xụn gối của đối phương, xương sụn ở đầu gối vỗn dĩ đã rất yếu ớt, bị đòn này của hắn làm biến hình.

Răng rắc một tiếng, đối thủ của hắn đã gục ngã.

Nhưng mà Khánh Trần không tiếp tục tấn công thêm mà nhanh chóng kéo dài khoảng cách với đối phương để cho mình chút thời gian để điều chỉnh.

Đòn vừa rồi của Miêu Khải Phong đã đánh gãy ít nhất hai chiếc xương sườn của hắn.

Chỉ là, so với việc gẫy xương sườn thì rõ ràng chân gãy còn thê thảm hơn nhiều.

Lúc này, mọi người mới nhớ lại lần đầu tiên Khánh Trần đi vào lồng bát giác, khi đó hắn cũng dùng phương thức chiến đấu hung ác như thế này với Hoàng Tử Hiền.

Sau khi tăng cường thực lực, rất nhiều võ sĩ đã không còn chiến đấu liều mạng như trước nữa, điều này giống như một lời nguyền của lồng bát giác, kỹ năng và dũng khí sẽ khó mà cân bằng được.

Như thể trong quá trình học tập kĩ năng, mỗi người đều sẽ đánh mất huyết tính của chính mình.

Nhưng lúc này rất nhiều người mới ý thức được, dù thiếu niên đã có được những kĩ năng rất tốt, sức mạnh của hắn cũng đã đạt hạng hổ đỉnh phong, nhưng cho tới bây giờ, đối phương vẫn là một người rất hung ác, chưa bao giờ thay đổi cả.

Khán đài đáng nhẽ ra phải sôi trào thì lại trở nên yên tĩnh.

Thắng bại chỉ thay đổi trong chớp mắt, nhanh đến mức mọi người đều không phản ứng kịp.