👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Trước kia nàng chỉ biết Khánh Trần lợi hại, mà không ngời hắn lại lợi hại như vậy.
Dường như ở đây chỉ có mình Bán Thần như Lý Thúc Đồng là đang nhắm mắt trầm tư gì đó, khi võ sĩ vừa rồi bị đánh vào thành lồng bát giác, đó là hình thức ban đầu của chiêu đánh người như treo tranh.
Đánh người như treo tranh không phải kỹ năng của riêng kỵ sĩ, sau khi va vào chướng ngại vật, kĩ năng này sẽ khiến xương cốt người bị đánh vỡ ra như bùn, sức mạnh của đòn tấn công sẽ không tiêu tán ngay lập tức mà sẽ kéo dài một khoảng thời gian, trên người tên võ sĩ kia chắc chắn đã gãy rất nhiều xương, dây chằng cũng bị dứt rất nhiều chỗ, từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ có thể đi vào lồng bát giác một lần nữa.
Nói cách khác, kĩ năng phát lực mà Khánh Trần vừa sử dụng, đã có thể khiến mười phần sức mạnh tăng lên thành mười hai phần.
Lấy eo làm trục, lấy mặt đất làm chỗ dựa, di chuyển hết thảy.
Cơ thể của con người đã bị Khánh Trần lợi dụng để biến thành một cỗ máy lạnh băng.
"Người tiếp theo."
Ở trong lồng bát giác, Khánh Trần nhìn về phía trọng tài ở gần cửa.
"À à."
Trọng tài mới sực tỉnh:
"Bây giờ, mời người tiếp theo, võ sĩ Thành Đức. . . Thành Đức đã bỏ cuộc! Bây giờ xin mời...Vị võ sĩ thứ ba cũng đã bỏ cuộc!"
…
Những người đến phá đám sợ hãi nhìn võ sĩ đầu tiên bị khiêng ra như đống bùn nhão nằm trên cáng cứu thương.
Họ có thể vì tiền mà đến phá đám, họ cũng có thể chết trong lồng bát giác, nhưng họ không muốn trở thành người không ra người, quỷ không quỷ như thế.
Khánh Trần không để ý đến chuyện này, hắn biết những người nhắm vào hắn sẽ hành động trong đêm nay, cho nên hắn sẽ không nhân từ với bất cứ kẻ nào.
Lúc này, có vài khán giả đã gọi tên Miêu Khải Phong, vị Quyền Vương hạng hổ ở khu thứ bốn này rất nổi tiếng, thậm chí có một nửa số người đến xem trận đấu đêm nay là vì hắn.
Đối với những khán giả này, mỗi năm đều có những người mới nổi lên, nhưng Miêu Khải Phong mới luôn là người chiến thắng trong lồng bát giác.
Trọng tài thấy thế liền hô to:
"Bây giờ, xin mời võ sĩ cuối cùng đến khiêu chiến trong đêm nay, hắn là Quyền Vương hạng hổ ở khu thứ bốn, hắn còn là Quyền Vương hạng hổ trong tám năm liên tiếp...."
Khánh Trần không quan tâm đến những danh hiệu này mà yên lặng quan sát khán đài.
Ở trong những đám người đang sôi trào kia, có hơn một trăm người đang bình tĩnh quan sát hắn, những người này đến đây đều có mục đích, thậm chí trong đó còn xuất hiện cả Lộ Viễn của Côn Luân.
Giờ phút này, Khánh Trần đang nghĩ, những thế lực như Cửu Châu hay người nắm giữ Con Tem Ác Ma chắc chắn cũng đang ở trong đám người đó.
Hắn ghi nhớ gương mặt của từng người trong số đó vào trong đầu để dự phòng cho tương lai.
Giờ phút này, ba người Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn, Lý Đông Trạch đã thay đổi gương mặt rồi đứng lần trong đám người đang bàn luận xôn xao…..
Lâm Tiểu Tiếu nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Lý Đông Trạch:
"Không phải ngươi nói có người đang chuẩn bị vây công Hằng Xã sao, sao ngươi còn nhàn nhã đến đây xem quyền anh? Ta nghe Diệp Vãn nói, những người vây công ngươi lần này có tập đoàn đứng sau lưng làm chỗ dựa."
Lý Đông Trạch lạnh lùng trả lời:
"Khi nào tập đoàn còn chưa công khai tấn công, những tên râu ria kia không là gì cả, ta muốn đến xem người mạnh hơn ta trông như thế nào."
Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói:
"Ngươi vẫn chưa quên được sao? Ngươi xem, ta và Diệp Vãn đều buông tay rồi."
Lý Đông Trạch liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Đàn ông là phải phấn đấu cả cuộc đời mình như ông chủ, nếu buông bỏ được thì cuộc sống này đã không còn ý nghĩa nữa."
Diệp Vãn chậm rãi mở miệng:
"Hai ngươi cãi nhau tiếp đi, nhưng đừng lôi ta vào, cảm ơn."
Lý Đông Trạch nói Khánh Trần mạnh hơn hắn, không phải vì Khánh Trần có thể đánh bại hắn, mà bởi vì lúc trước hắn không thể trở thành Kỵ Sĩ, mà Khánh Trần lại có thể vượt qua cửa ải khó khăn kia.
Trong mắt hắn, Kỵ Sĩ chính là tín ngưỡng, Khánh Trần có thể vượt qua cửa ải vấn tâm của Kỵ Sĩ thì chính là mạnh hơn hắn.
Không thể trở thành Kỵ Sĩ là nỗi ám ảnh cả đời của Lý Đông Trạch.
Hắn thở dài rồi nói:
"Giết những kẻ cùng cấp như giết chó, khi còn là thiếu niên ta đã không bằng hắn, thật sự là thiên tài. Lâm Tiểu Tiếu, sau này ngươi đừng nói chuyện nhiều với Khánh Trần, ta sợ tính cách của ngươi sẽ làm ảnh hưởng xấu đến hắn."
Lâm Tiểu Tiếu biến sắc:
"Ngươi vừa nói cái gì cơ, cái gì gọi là sau này ta bớt nói chuyện với hắn? Quan hệ giữa ta và Khánh Trần tốt như vậy! Ngươi thì tính là cái gì!"
Lý Đông Trạch bình tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cấp bậc của ta cao hơn ngươi."
Lâm Tiểu Tiếu giận tím mặt:
"CMN."
"Cấp bậc của ta cao hơn so với ngươi."
Lâm Tiểu Tiếu: "...."
Câu nói này lập tức đâm vào đúng chỗ đau của Lâm Tiểu Tiếu, cho đến bây giờ, hắn và Diệp Vãn vẫn chỉ dừng lại ở cấp B mà không thể nào tiếp tục thức tỉnh được nữa.