Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 487: Chiến Đấu




Người dẫn chương trình mặc áo đuôi tôm đang đứng lồng bên ngoài bát giác, hắn đã bỏ chiếc mũ dạ trên đầu và đang cúi đầu nói chuyện với khán giả xung quanh giống như một thằng hề.

Một con cờ bạc giơ lên chiếc phiếu cược trong tay, gào thét khàn cả giọng, vì quá hưng phấn mà khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh nổi đầy ở trên cổ.

Có một người đàn ông trung niên xen lẫn ở trong đám người đang nhìn hắn nhẹ nhàng cười, khuôn mặt của đối phương đã thay đổi, nhưng bộ quần áo thể thao màu trắng lại vô cùng bắt mắt.

Ở trong đám người đã mất lý trí, sự bình tĩnh và nụ cười nhẹ của đối phương lại giống như là một dòng suối mát.

Giống lời đối phương từng nói, sau này con đường ngươi đi có rực rỡ ra sao thì ta chỉ đi cùng ngươi đoạn đường này, đoạn đường còn lại ta sẽ không can thiệp vào nữa. Nhưng ta sẽ vụng trộm nhìn.

Trong lồng bát giác, Khánh Trần nở một nụ cười, trên võ đài như đã yên tĩnh lại, tiếng hò hét inh ỏi của những người người xem và người dẫn chương trình đều biến mất.

Khánh Trần thầm hiểu được, hắn biết đây là lần cuối cùng sư phụ đến xem trận đấu của mình trước khi đi xa.

Lý Thúc Đồng biết rõ việc Khánh Trần không có nhiều kiến thức thực chiến, cho nên hắn mới tự tay dẫn đồ đệ bảo bối của mình lên võ đài, mặc cho đối phương tự vượt qua bão táp trong lồng bát giác.

Bây giờ, đồ đệ bảo bối của hắn muốn chứng minh chính mình trên võ đài này, sao hắn có thể không đến xem được cơ chứ.

Sau khi xem xong trận đấu này, hắn có thể yên tâm rời đi.

Lý Thúc Đồng phát hiện, trong lồng bát giác, Khánh Trần không hề có vẻ sợ hãi chút nào.

Thật ra tất cả những người trong cuộc đều biết tối nay rất nguy hiểm, nhưng hắn lại không hề nhìn thấy chút biểu cảm sợ hãi nào trên gương mặt Khánh Trần.

Điều này rất tốt.

Những người có thể tay không trèo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, đều sớm đã vứt bỏ sự 'Yếu đuối ' trong cuộc đời ở dưới vách núi, ý nghĩ 'Lùi bước' đã sớm biến mất trong ánh nắng ban mai phía chân trời.

Chỉ còn lại bốn chữ vĩnh viễn thiếu niên, dũng khí đối mặt với thử thách mà không quay đầu lại mà người thiếu niên nên có.

Lúc này, võ sĩ đầu tiên đã chậm rãi đi vào trong lồng bát giác, Khánh Trần nhìn đối phương một chút rồi nói với trọng tài:

"Không cần đóng cửa."

Trọng tài vô cùng kinh ngạc, thậm chí hắn còn chưa kịp hiểu được ý nghĩ câu nói này của Khánh Trần, ngay lập tức, thiếu niên đã lách mình trước mạt tên võ sĩ hạng hổ kia.

Khánh Trần liên tục ra đòn, đối phương lập tức giơ hai tay ra trước mặt để ngăn cản, lợi dụng xương cánh tay để phòng thủ.

Thế nhưng, không đợi đối phương nghĩ ra cách ứng phó với đòn tấn công tiếp theo, thiếu niên đã thay đổi tư thế, hắn bỗng nhiên thu cánh tay, bước một bước dài rồi dùng khuỷu ta đãnh vào lớp phòng thủ của đối phương.

Ngay cả những người ở thế giới ngoài cũng khó có thể nhận ra, đây là chiêu tấn công bằng khuỷu tay trong Bát Cực Quyền.

Hắn đã sớm thành thạo tất cả những kĩ năng này.

Đòn tấn công bằng khuỷu tay này mạnh mẽ như một con trâu rừng lạc đàn trên hoang dã, mạnh mẽ đánh tan lớp phòng thủ của đối phương, khiến hai tay đối phương gãy vụn.

Thiếu niên lại bước sang một bước rồi xoay eo quay người, dùng chân phải đá ra một đòn vào cằm của đối phương, sát khí mà Thái Quyền tỏa ra giống như thực chất.

Tên võ sĩ kia bay ra sau rồi đâm mạnh vào thành lồng bát giác, hắn mắc trên đó một lúc rồi mới rơi xuống mặt đất.

Trong trận đấu trước, Khánh Trần đã thể hiện ra thiên phú chiến đấu vô cùng kinh khủng của mình, đó là tập hợp tất cả những gì tinh túy nhất của các kỹ năng chiến đấu đương đại, tất cả đều căn cứ vào tính toán, tất cả mọi chuyền đều để chuẩn bị cho đêm nay.

Mà bây giờ, Khánh Trần không hề ẩn giấu mà thể hiên ra sức mạnh cường đại của mình, kỵ sĩ luôn là người mạnh nhất trong những người cùng cấp, sức mạnh đã gần đạt đến cấp D.

Cho nên, khi hắn bộc lộ ra sức mạnh của mình, đối thủ của hắn không có sự chuẩn bị trước, hắn cảm thấy mình chậm chạp như người rơm trên ruộng lúa, dễ dàng bị đánh bay ra ngoài.

Đến tận bây giờ, trọng tài mới hiểu được vì sao đối phương không muốn đóng cửa, bởi vì đóng cửa thì đúng là vẽ chuyện.

Những người ở trong phòng thấy cảnh này thì đều giật mình, hai người Nam Canh Thần và Lý Đồng là những người cảm thấy chấn động nhất.

Phải biết rằng, mới hai tháng trước, thiếu niên kia vẫn chỉ là một học sinh cấp ba rất bình thường mà thôi.

Lý Đồng Vân khó có thể liên tưởng người đang đứng trong lồng bát giác kia với thiếu niên làm cơm rang trứng cho mình, những chuyện mà đối phương đã trải qua ở thế giới trong nhiều hơn mình rất nhiều.

Mà Lý Trường Thanh thì vẫn ngồi ở trên ghế sa lon, nàng cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời nhìn vào lồng bát giác.