“Vừa đi vừa nói.”
Hoàng Tử Hiền vui vẻ cười nói:
“Là thế này, ta có một chuyện muốn nhờ....Ngươi cũng biết bây giờ ai cũng nói ta bị ngươi đánh khóc, đương nhiên, đúng là ta bị ngươi đánh khóc thật. Ta chỉ nghĩ ngươi có thể đánh khóc thêm mấy người nữa không....Ta có thể trả tiền!”
Khánh Trần đã hiểu, nhưng mà hắn lắc đầu từ chối:
“Lần đó ngươi khóc có thể là bởi vì trong lúc vô tình ta đã đánh vào tuyến lệ của ngươi, ta cũng không phải cố ý muốn đánh ngươi khóc, cho nên rất khó làm như thế với những người khác.”
Tác dụng chân khí của Kỵ Sĩ là át chủ bài của mỗi Kỵ Sĩ đó.
Lúc ấy hắn bất đắc dĩ sử dụng ở trước mặt mọi người là vì không còn cách nào.
Nhưng bây giờ hắn không thể để lộ con át chủ bài của mình vì một chút tiền được.
Lúc nào Khánh Trần cũng sáng suốt và tỉnh táo.
“Đúng rồi, ta muốn hỏi đường đến câu lạc bộ Bất Lạc Mạc.”
Hắn đổi chủ đề hỏi.
Hoàng Tử Hiền sửng sốt, hắn không ngờ sau khi Khánh Trần đánh xong sáu trận quyền anh lại muốn đến chỗ đó.
Hắn ngẫm nghĩ:
“Ngươi không hay đến khu thứ bốn đúng không, ta có thể dẫn ngươi đi.”
“Cảm ơn.”
Khánh Trần nói.
“Không cần cảm ơn ta, về sau ngươi có chỗ nào không rõ ở khu thứ bốn, đều có thể tìm ta.”
Hoàng Tử Hiền nói:
“Trước khi chưa trả mạng lại cho ngươi, coi như là ta thanh toán một chút lãi đi.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
“Lãi hơi ít đấy.”
Hoàng Tử Hiền:
“...Câu lạc bộ Bất Lạc Mạc cực kì nổi tiếng, ở đó có những người phụ nữ xinh đẹp nhất thành phố số 18, lính đánh thuê hung ác nhất, rất nhiều người đều thích đến câu lạc bộ đó vào đêm.”
“Thì ra là thế.”
Khánh Trần gật đầu.
…
Hai người đi trên phố, trên đầu là đèn neon 3D lộng lẫy, trước mặt là cuộc sống về đêm tràn ngập trong vàng son, những ngươi quanh năm ở đây đã sớm quen với cảnh này.
Thành phố bằng sắt thép to lớn này như một cái mê cung khổng lồ, giam giữ rất nhiều người ở bên trong.
Khung cảnh nơi này vô cùng xa hoa, có rất nhiều cô gái ăn mặc xinh đẹp đang đứng vẫy tay với những người đàn ông đi trên đường, thậm chí còn có mấy người đàn ông mặc quần áo bó gợi cảm đang vẫy tay với tất cả mọi người....
Chỉ là, khi Khánh Trần và Hoàng Tử Hiền đi ngang qua trước mặt, Khánh Trần lại ngạc nhiên phát hiện những người đó đều xoay người sang chỗ khác, không tiếp tục vẫy tay với nữa.
Hoàng Tử Hiền thấy hắn kinh ngạc thì vừa cười vừa nói:
"Trận đấu tối nay còn chưa bắt đầu, bà chủ Giang đã ra thông báo trong toàn khu thứ bốn, nếu người phụ nữ nào dám động đến ngươi thì vặn gãy cổ nàng."
Khánh Trần rất ngạc nhiên, Giang Tiểu Đường còn quản những chuyện này sao?!
Hoàng Tử Hiền nói tiếp:
"Mặt khác, nàng còn nói, ai dám cung cấp cho ngươi những thứ gây nghiện như chip Dopamine hay ma túy, kết quả cũng giống như vậy."
Thế lực lớn nhất trong thế giới ngầm ở khu thứ bốn chính là những sàn đấu quyền anh, bởi vì Trong những nơi này có rất nhiều người đã tiêm thuốc biến đổi gen, trong những người đó, không có ai là chưa từng giết người cả.
Chẳng có ai nhàn rối mà đi trêu trọc một bà chủ của một sàn đấu quyền anh, cho nên sẽ không có ai dám động đến Khánh Trần.
Hoàng Tử Hiền liếc mắt nhìn hắn rồi giải thích một câu:
"Ta thấy bà chủ Giang làm như vậy là muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng đừng trách nàng. Ta cảm thấy ngươi không phải người hay đến khu thứ bốn, ngươi sẽ không biết nơi này loạn lạc ra sao. Trong thành phố phồn hoa này, ẩn giấu những kẻ chuyên đi trộm thận, trộm tay chân của người khác, có những kẻ chuyên khống chế người khác quay phim để bán lấy tiền. Có đôi khi thủ đoạn của họ rất tinh vi, ngay cả siêu phàm giả cũng thường xuyên mắc phải."
"Năm ngoái, nghe nói ở thành phố số 7, có một cô bé là siêu phàm giả bị người ta đánh ngất, sau đó bị bán đến chợ đen với cái giá trên trời. Chỉ là người mua không biết cô bé này sẽ tỉnh lại, khiến hắn không những không được gì mà còn bị đánh cho suýt chết.”
Hoàng Tử Hiền nói:
"Sau khi bà chủ Giang đưa ra thông báo này, tất cả những người muốn động đến ngươi đều phải cẩn thận hơn, khi đó ngươi sẽ an toàn hơn rất nhiều."
"Những người muốn động đến ta là ai?”
Khánh Trần tò mò hỏi.
“Trong chợ đen, khuôn mặt này của ngươi có khi còn đắt giá hơn nhiều so với cô bé kia, ngươi không nên đánh giá thấp sự xấu xa của những tên nhà giàu...."
Khánh Trần cảm thấy rất buồn nôn.
Nhưng Khánh Trần đang nghĩ, hắn không muốn đi tới những nơi như vậy, hơn nữa hắn cũng không thể đi.
Nhưng thông báo mà Giang Tiểu Đường đưa ra lại rất giống một người chị đang bảo vệ em trai của mình.
Đối phương đang sợ em trai của mình sau khi có tiền sẽ sa ngã, nếu nàng trực tiếp quản hắn thì lại bị cho là hay lải nhải, cho nên nàng mới bất đắc dĩ phải dùng cách này.