Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 467: Vong Ân Phụ Nghĩa




Người phụ nữ lạnh lùng nói với Vương Bính Tuất:

“Lúc trước không phải do ta giúp đỡ, mẹ của ngươi có tiền chữa bệnh không? Ngươi có thể có cơ hội lấy được thuốc biến đổi gen tăng lên tới cấp B không? Đồ vong ân phụ nghĩa, đã biết sai chưa?”

Vương Bính Tuất đau khổ thành khẩn nói:

“Ta không dám quên ân tình của Trường Thanh tiểu thư một giây nào cả, chủ yếu là vì khoảng thời gian trước ngài đến thành phố số 1, ta cũng không cần thiết bán sức cho người khác nữa....Ta đã biết sai, nhất định sau này sẽ nghiêm túc bảo vệ Y Nặc tiểu thư.”

“Bảo vệ Y Nặc cũng giống như bảo vệ ta.”

Lý Trường Thanh bình thản nói:

“Nếu để ta phát hiện xảy ra chuyện này nữa thì tự lấy cái chết để tạ tội đi.”

“Vâng.”

Vương Bính Tuất thấp giọng đáp lại.

Nếu như Lý Y Nặc là trưởng công chúa đời thứ ba của Lý thị, như vậy Lý Trường Thanh chính là trưởng công chúa đã từng nổi bật nhất của đời thứ hai.

Nàng xếp thứ tám trong đời thứ hai, nhưng mà bảy người ở trước đều là anh trai.

Hơn nữa nàng là con gái tuổi già mới có của chủ nhà Lý thị, những người anh trai khác đều lơn hơn nàng hai mươi tuổi trở lên, cực kì cưng chiều nàng.

Cho nên, từ nhỏ đã không có ai dám bắt nạt trưởng công chúa đời thứ hai này, mới khiến nàng có tính cách như bây giờ.

Nhưng mà điều khiến Lý Trường Thanh nổi tiếng ở Liên Bang cũng không phải là tính cách, mà là thủ đoạn.

Lúc này, Lý Trường Thanh đem kéo Y Nặc đến một bên, thấp giọng nói:

“Ta nghe Vương Bính Tuất nói về chuyện của thu thú, trong đó có vài chỗ khá kì lạ, ngươi hãy nói thật với cô cô, có phải đã gặp được thất thúc của ngươi rồi không?”

Lý Y Nặc sửng sốt:

“Không có.”

“Cô cô yêu thương ngươi như thế mà ngươi còn không nói thật, hắn cùng lắm cũng chỉ chiều chuộng ngươi mấy năm, ngươi lại thân với hắn hơn.”

Lý Trường Thanh dùng ngón tay thon dài mảnh khảnh dí vào trán Lý Y Nặc.

Lý Y Nặc cười ngây ngô, cũng không đáp lại.

Lý Trường Thanh nói:

“Nếu như ngươi lại có cơ hội gặp hắn, nhớ nói với hắn một tiếng, người mà ông cụ muốn gặp nhất chính là hắn.”

...

“Tiểu Thổ tiên sinh.”

Trong phòng thay đồ, nhân viên nhiệt tình nói:

“Đêm nay ngài đấu sáu trận, phí ra sân của mỗi trận là 75 nghìn, tổng cộng là 450 nghìn, ngoài ra bàn cược hôm nay thu về được kha khá, tính theo hoa hồng cấp Lục Địa Tuần Hành mà ngài được chia, 14.710.000!”

Khánh Trần bình thản nói:

“Ừm, biết rồi.”

“Còn nữa, đêm nay có một số fans nữ cổ vũ cho ngài 1 310 000 tiền mặt để mua quà giả lập, toàn bộ những thứ đó cũng thuộc về ngài.”

“Ừm.”

Khánh Trần trầm ổn nói.

Nhân viên tiếp tục nhiệt tình nói:

“Có cần ta sắp xếp bác sĩ kiểm tra cho ngài không, trên người ngài có vết thườn gì không?”

“Không cần.”

“Còn có một chuyện cần phải nói với ngài, những tuyển thủ khác đều được xoa bóp phục vụ sau trận đấu, nhưng bà chủ đã dặn dò là không cho phép ngài sử dụng dịch vụ này...”

Khánh Trần sửng sốt, dựa vào cái gì mà mình không được phép sử dụng dịch vụ này?

Hắn không hiểu rõ, hình như nhân viên này giảng giải toàn những thứ....mà mình không biết.

Lấy Khánh Trần xem qua, nói thật cũng không có mấy thứ mà hắn không biết.

Hắn ngẫm nghĩ rồi nói:

“Biết rồi, ngươi ra ngoài đi.”

“Được rồi, ngài nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhân viên cẩn thận quay người đi ra ngoài, bây giờ tất cả mọi người ở phòng quyền anh Hải Đường đều biết thiếu niên tuyển thủ này là bảo bối của phòng quyền anh, năng lực kiếm tiền rất giỏi.

Cho đến khi nhân viên rời đi, chỉ để lại một mình Khánh Trần ở lại phòng thay đồ, đầu óc của hắn mới bắt đầu vận chuyển nhanh chóng: 16.470.000!

Đây là lần đầu hắn tự kiếm được nhiều tiền như vậy, đến mức chỉ cần nghĩ đến con số này thôi đã khiến trong lòng Khánh Trần nổi sóng lớn rồi.

Lần gần đây nhất mà hắn cảm thấy như thế là lúc đứng ngắm mặt trời móc trên vách đá dựng đứng của Thanh Sơn...

Hơn nữa chắc hẳn chỗ Nam Canh Thần cũng rất thuận lợi, mặc dù lần này tỉ lệ đặt cược hắn qua cửa không cao lắm, nhưng áp hắn thông quan tỉ lệ đặt cược không có cao như vậy, nhưng tay nghề tổ truyền của Kỵ Sĩ lại có thể gia tăng đòn bẩy gấp mười.

Nếu tính như thế, hình như món nợ 68 triệu cũng không đáng sợ lắm.

Khánh Trần thu dọn đồ đạc, lặng lẽ chạy ra khỏi cửa sau.

Cũng không phải hắn làm việc gì trái với lương tâm, mà là vừa rồi nhân viên đã nhắc nhở, đám fans nữ của hắn đang chặn ở cửa trước, chờ hắn kí tên.

Ngay khi Khánh Trần vừa mới bước ra khỏi cửa sau, lại nghe Hoàng Tử Hiền ở bên cạnh cười nói:

“Ta biết ngay ngươi sẽ đi ra từ cửa sau mà.”

Hoàng Tử Hiền còn chưa tháo băng vải trên người, vẫn còn ngồi trên xe lăn. Chỉ là lần này không có trợ lý ở bên cạnh, mà một mình hắn chờ ở đây.

Khánh Trần buồn bực:

“Lại còn tới một mình, muốn nói việc riêng gì sao?”