Lý Y Nặc nghiêng qua nàng một cái:
"Ờ.”
Khánh Thi ngẫm nghĩ:
"Vậy ngươi có thể dạy ta không, ta cũng không muốn thông gia với người khác...”
Nam Canh Thần bỗng nhiên nói:
"Ta ra ngoài gọi phục vụ làm ít đồ ăn và rượu, các ngươi cứ trò chuyện trước.”
...
Trận thứ hai là đánh với Lâm Vũ Huy.
Đã không còn màn doạ dẫm, người dẫn chương trình có vẻ nóng vội tuyên bố tuyển thủ hạng hổ thứ hai là Lâm Vũ Huy ra sân.
Trước khi ra sân, huấn luyện viên của hắn đặc biệt căn dặn hắn phải đề phòng nhu thuật của Khánh Trần, nhất định phải cách nhau một khoảng cách an toàn, đừng để đối phương đẩy trận chiến tới mặt đất, không được để đối phương đánh ngã.
Cao thủ nhu thuật am hiểu việc kéo ngã đối thủ nhất, sau đó dùng cơ thể linh hoạt mạnh mẽ khoá chặt kẻ địch lại.
Chỉ là, Lâm Vũ Huy cảm thấy có chút kỳ quái, lúc bắt đầu trận đấu quyền anh, có vẻ thiếu niên đối diện cũng không định xông lại quật ngã mình, mà duy trì khoảng cách thăm dò an toàn giống như mình vậy.
Hơn nữa, tư thế của thiếu niên cũng rất kỳ quái, lúc di chuyển đều đặt trọng tâm ở chân trái.
Thiếu niên hơi cong lưng, hai tay chắn ở trước mặt.
Sát thủ quyền?! Lâm Vũ Huy suy nghĩ trong lòng, tại sao đối phương lại đổi một cách đấu khác vậy?
Trên thực tế, cách chiến đấu này gọi là sát thủ quyền ở thế giới bên trong, nhưng ở thế giới bên ngoài nó lại có một cái tên khác, thái quyền.
Hai bên lượn quanh nhau trong lồng bát giác, tuy không trao đổi vị trí, nhưng người nào cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Khánh Trần thử thăm dò dùng chân phải quét về phía bắp chân của Lâm Vũ Huy, lại thấy Lâm Vũ Huy nhấc chân tránh né, không tự chủ được vung hai tay ra ngoài.
Ngay vào lúc này!
Trong chớp mắt, trọng lượng cả người Khánh Trần đã đổ dồn vào chân trái, lực chống trên mặt đất truyền ra khắp người, đùi phải đang quét thấp nhử mồi kia bỗng nhiên nâng lên trên!
Đạp đùi của thái quyền!
Ngay lúc hai tay Lâm Vũ Huy đang giang ra, đùi phải của Khánh Trần đã xuyên qua giống như trường mâu, đạp chân phải lên trên xương cằm đối phương.
Lâm Vũ Huy muốn đưa hai tay về thủ, nhưng sức mạnh của cánh tay sao có thể chống đỡ được cú đạp này chứ?
Răng rắc hai tiếng, cánh tay và xương cằm cùng nứt ra!
Lực chân của tuyển thủ hạng hổ đã vượt qua cân nặng cơ thể, Lâm Vũ Huy đã bị mất đi cân bằng bởi cú đạp này, bay vọt về phía sau!
Đập mạnh lên trên lồng bát giác!
"Tiếp theo.”
Khánh Trần nói.
Thiếu niên đứng trong lồng bát giác, thở hổn hển rất nhỏ.
Dân cờ bạc trên khán đài mắng:
"Lâm Vũ Huy quá ngu, một cú đá thẳng như vậy mà không đề phòng được sao?!”
"Đây không phải là đấu giả sao!”
Trong phút chốc, cái gì cũng nói được, vé cá cược hết hiệu lực tung bay trên trời giống như pháo hoa chúc mừng bên thắng vậy.
Hoàng Tử Hiền ở hàng trước khán đài yên lặng nhìn xem, nhíu mày suy tư.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã hiểu ra, hai phút trước trận đấu này, Khánh Trần vẫn luôn không ra tay thật.
Không phải Khánh Trần e ngại thất bại, mà là thiếu niên này đang quan sát đường cong cơ bắp trên người Lâm Vũ Huy thông qua di chuyển.
Đúng vậy, Hoàng Tử Hiền nhớ lại ánh mắt của đối phương: Phán đoán của hắn không sai.
Cho nên, sau khi Khánh Trần quan sát xong, liền quyết định sử dụng hai chiêu liên tiếp đủ để trí mạng là đánh nghi binh và đạp đùi.
Đây là cách tấn công mà Khánh Trần lựa chọn sau khi đã nghĩ kĩ, không phải Lâm Vũ Huy quá ngu, là Lâm Vũ Huy đã bị người ta nhìn thấu.
Nhưng mà, Hoàng Tử Hiền vẫn cảm thấy không hiểu vì sao Khánh Trần lại phải thay đổi phong cách đấu?
Mỗi loại cách đấu đều khác nhau lớn như vậy, muốn thành thạo một loại nào cũng đều chuyện không hề dễ dàng.
...
Trận thứ ba đánh với Lý Lân.
Có vẻ Khánh Trần lại từ bỏ những kỹ thuật đã thể hiện xong là nhu đạo và thái quyền.
Hắn chỉ dùng hai tay để tấn công, tạo ra một phạm vi công kích hoàn mỹ, mỗi lần đối thủ ra quyền, lại phát hiện quyền của mình lúc nào cũng cách xa Khánh Trần một centimet.
Thậm chí tuyển thủ này còn có một loại áo giác, giống như mình không bao giờ có thể chạm được vào Khánh Trần.
Loại cảm giác này làm người ta rất bất lực, cũng làm cho người ta phẫn nộ, giống như mình đang bị trêu đùa vậy.
Ở trong mắt người xem, Lý Lân giống như bị điên, không ngừng thử nghiệm rút ngắn khoảng cách của hắn và Khánh Trần.
Dần dần trong đầu của hắn chỉ còn lại một suy nghĩ: Hắn muốn đánh trúng Khánh Tiểu Thổ!
Mà ở trên lôi đài, một khi mất lý trí cũng có nghĩa là sẽ thất bại.
Cuối cùng, Lý Lân đã dồn Khánh Trần đến biên giới lồng bát giác, đánh trúng một quyền vào khuỷu tay trái của Khánh Trần, hắn cảm giác tay mình đã vỡ nát chỉ vì va chạm với khuỷu tay cứng rắn.
Đây là tư thế phòng ngự kinh điển nhất, lấy khuỷu tay đỡ quyền.