Phòng quyền anh Hải Đường không mở cửa vào buổi sáng.
Lúc này, Giang Tiểu Đường còn chưa dậy.
Trong phòng quyền anh chỉ có nhân viên vệ sinh đang quét dọn rác rưởi trên sân cùng vé mà đám dân cờ bạc vứt xuống đất.
Khánh Trần được nhân viên dẫn vào phòng, còn nghiêm túc dặn dò:
“Ba phần thịt trâu thật, ba phần rau, ba phần cơm, cảm ơn.”
Điện thoại của hắn sáng lên, Nhất gửi tin đến hỏi:
“Ngươi đến phòng quyền anh sớm như vậy, không phải vì tiền cơm trưa đấy chứ?”
Khánh Trần trả lời:
“Một vật trí tuệ nhân tạo như ngươi còn có thể yêu mạng, ta muốn tiết kiệm tiền cơm trưa cũng không được sao? Ngươi có biết mỗi ngày ta nghĩ đến nợ nần của mình là lại không ngủ được, hơn nữa giá của thịt trâu và rau củ bây giờ lại cao kinh khủng. Hay là thế này đi, ta hẹn hò qua mạng giúp ngươi, ngươi thanh toán thêm thù lao tiền mặt? Ta đảm bảo sẽ thể hiện tốt hơn hôm nay.”
Nhất:
“Lần sau đi.”
“Hơn nữa ta rất hiếu kì, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu tiền riêng?”
Khánh Trần gõ chữ hỏi.
Nhất cảnh giác:
“Ngươi bớt tăm tia tiền riêng của ta đi.”
“Chúng ta chỉ nghiên cứu thảo luận một chút thôi mà.”
Khánh Trần gõ chữ:
“Mà công việc canh ngục trưởng của ngươi có lương không?”
“Hàng năm Liên Bang đều có tỉ lệ thuế cố định dùng để trả cho ngục giam!”
Nhất nói:
“Rất nhiều...”
Khánh Trần sáng mắt lên, số tiền mà Liên Bang chi cho ngục giam hàng năm đúng là một con số lớn.
Nhất tiếp tục nói:
“Nhưng mà ngươi không cần suy nghĩ, ta sẽ không động vào số tiền đó đâu!”
“Ngươi đúng là phú bà, ta đã coi thường ngươi rồi.”
Khánh Trần cảm thán.
Lúc này, hắn đã nhận ra được có lẽ thu nhập của Nhất nhiều đến đáng sợ.
Thứ đội lốt trí tuệ nhân tạo này đã sống mấy trăm năm, có trời mới biết nó đã từng đóng vai nhân vật gì, có trời mới biết nó đã kiếm được những loại tiền gì.
Trong đầu Khánh Trần, Nhất như con rồng lớn đáng yêu, nó cẩn thận trông coi tiền vàng của mình mấy trăm năm qua, lúc rảnh rỗi sẽ lấy móng nghịch, để nghe tiếng vang của tiền vàng.
Trước đó Khánh Trần không thừa nhận Nhất đáng yêu, nhưng bây giờ ngẫm lại, hắn cảm thấy Nhất đáng yêu thật.
Lúc này, Khánh Trần gõ chữ lên điện thoại:
“Nhất, sau khi ở chung với ngươi được một thời gian, ta cảm thấy ngươi cực kì tốt, hy vọng có thể trở thành bạn bè lâu dài với ngươi.”
“Hở?”
Nhất sửng sốt, dường như có chút xấu hổ:
“Thật vậy sao, ta cũng không tốt lắm đâu...”
“Tự tin lên, ngươi cực kì tốt.”
Sau đó Nhất im lặng.
Khánh Trần nhắm mắt tựa lên trên ghế sô pha, hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, hắn vẫn phải tranh giành quyền thi đâu từng giây từng phút.
Hết lần này đến lần khác, dù Khánh Trần có trở lại thế giới bên ngoài cũng không hề nhàn rỗi, hắn phải xem video từng trận đấu quyền anh đỉnh cao thế giới. Sau đó phân tích và tìm hiệu với hiệu suất rất cao.
Trên thực tế, mấy người Lâm Tiểu Tiếu cho rằng đây là hội chứng siêu trí nhớ của Khánh Trần, nhưng hội chứng siêu trí nhớ chỉ là sử dụng bán cầu não trái, vùng phía sau đại não để lưu giữ kí ức dài hạn, hơn nữa khả năng tính toán, năng lực phân tích cũng không mạnh hơn người bình thường.
Cho nên, có lẽ Khánh Trần không bị hội chứng siêu trí nhớ, mà là thiên phú thật sự.
Phân tích một số lượng lớn kỹ năng cận chiến và hành động biến hoá là một chuyện cực kì tốn sức.
Nhưng chỉ khi qua được cửa ải này, củng cố vững chắc cơ sở, hắn mới có tư cách khiêu chiến cánh cửa sống chết tiếp theo. Đây là con đường tăng cấp mà Lý Thúc Đồng đã vạch sẵn ra cho hắn, dù đối phương đã rời đi, Khánh Trần cũng không muốn làm trái.
Nhưng tất cả kiến thức đều cần chứng minh bằng thực tế, xem video sẽ không thể hiểu được nắm đấm của kẻ địch rơi lên người đau đến thế nào.
Bây giờ hắn đã chuẩn bị xong.
Lúc Khánh Trần ăn cơm, Giang Tiểu Đường đang rửa mặt trang điểm trong không gian riêng tư của mình.
Cấp dưới đứng ngoài cửa cảm thấy kì lạ, bình thường vào ngày không kinh doanh, bà chủ nhà mình sẽ chỉ mặc áo ngủ, không cần trang điểm cũng có thể đi ra ngoài, sao hôm nay lại chăm chút như thế?
Nửa giờ sau, người phụ nữ đã hoàn toàn xinh đẹp như trước đây, đôi môi đỏ thắm, đi giày cao gót và mặc váy dài, lúc này mới đi ra khỏi không gian riêng tư.
Nàng mở cửa phòng, cười nói:
“Đệ đệ, hôm nay đến sớm như vậy sao?”
“Ừm.”
Khánh Trần gật đầu:
“Sắp xếp thi đấu quyền anh giúp ta đi.”
“Chuẩn bị xong rồi?”
Giang Tiểu Đường lập tức lấy lại tinh thần:
“Cuối cùng cây rụng tiền đã muốn kiếm tiền cho tỷ tỷ rồi. Nói đi, ngươi muốn đánh với đối thủ như thế nào, tỷ tỷ sắp xếp cho ngươi.”
Khánh Trần ngẫm nghĩ:
“Bắt đầu từ tuyển thủ hạng hổ yếu nhất trước đi, ta muốn luyện tay trước một chút.”
“Lần trước ngươi đánh gục Hoàng Tử Hiền. Bây giờ mọi người chỉ chờ ngươi đánh với cấp Lục Địa Tuần Hành thôi đấy. Nếu ngươi đánh với cấp yếu nhất hạng hổ, sợ là không được.”