Khi Khánh Trần và Nam Canh Thần nhìn thấy tin tức này, họ bỗng hiểu, có lẽ Cửu Châu lo mọi người vì vật cấm kỵ mà điên cuồng, xuất hiện thương vong ngoài ý muốn.
Trên lập trường của Cửu Châu và Côn Luân, đương nhiên đối phương hi vọng càng nhiều người du hành thời gian còn sống sót càng tốt.
Thời gian đếm ngược 00:00:00.
Về không.
Trở về Thời gian đếm ngược 168:00:00.
Khi thế giới lại sáng trở lại, Khánh Trần vẫn đứng trên khán đài như cũ, bên cạnh hắn vẫn là những con bạc đang điên cuồng như cũ.
Trong lối đi nhỏ, một cô gái nhỏ bán bia đi qua bên cạnh tất cả rồi nhiệt tình chào hàng.
Sau khi xuyên qua, Khánh Trần không rời khỏi ngay mà tiếp tục xem thêm hai giờ nữa rồi mới quay người ra khỏi sàn đấu quyền anh.
Người du hành thường có cảm giác thời gian bị đứt đoạn, hành động của rất nhiều người sau khi xuyên qua rồi trở về sẽ không khớp.
Ví dụ như 1 giây trước còn đang xem trận đấu, một giây sau lại làm chuyện khác.
Thậm chí, sau khi trở về vài ngày, rất nhiều người du hành suýt quên mất mình đang gì trước khi trở về.
Nhưng Khánh Trần không như vậy, hắn luôn nhớ lại tất cả các hành động trước khi xuyên qua, làm như vậy, những chuyện hắn làm sẽ vẫn ăn khớp với nhau.
Lúc trước đang cười thì bây giờ cũng đang cười, lúc trước đưa tay reo hò thì bây giờ cũng đưa tay reo hò, động tác và biểu cảm không cứng ngắc chút nào.
Trong thế giới tràn đầy hoài nghi này, không thể nghi ngờ, thiên phú ký ức của Khánh Trần cũng là một lợi thế.
Hắn ngồi lên xe bay rời khỏi đây.
Trong xe, Nhất hỏi:
"Lần này trở về mấy ngày?"
"Hai ngày."
Khánh Trần trả lời:
"Nhờ hai ngày này mà tâm trạng của ta đã khôi phục rất nhiều, không nghĩ đến khoảng khắc Thần Minh Quyền Trượng rơi xuống nữa."
"Thật ra tuổi thọ của Kỵ Sĩ rất dài, dù sinh mệnh của ngươi phải chia đều sang hai bên thì cũng vẫn nhìn trẻ hơn so với những người khác."
Nhất nói.
"Kỵ Sĩ có tuổi thọ dài nhất là ai, sống bao nhiêu năm?"
Khánh Trần tò mò hỏi.
"Chuyện này là bí mật."
Nhất nói.
Khánh Trần cảm thấy khó hiểu, tại sao chuyện này lại không thể nói, chẳng lẽ bây giờ vẫn có Kỵ Sĩ cực từ rất lâu trước kia sống sao?!
"Đúng rồi, ta còn một việc cần giúp đỡ."
Khánh Trần nói:
"Trước kia có một tù nhân tên là Lưu Đức Trụ ở trong ngục giam số 18, bây giờ hắn đã bị chuyển đến ngục giam số 10, nếu ta muốn giúp hắn thoát tội thì nên làm thế nào?"
Sóng gió sắp nổi lên, những người được chọn khác đều được gia tộc phái cao thủ cấp C đi theo để bảo vệ, nếu hắn muốn săn giết những người được chọn đó thì cũng phải có một tên cấp C bảo vệ mới được.
Thực hiện nhiệm vụ vòng thứ hai, hắn có thể giết người được chọn khác, nếu có thể cướp được vật cấm kỵ của họ, chẳng phải hắn có thể đạt đến đỉnh cao cuộc sống sao?
Mặt khác, Khánh Trần cũng đang suy nghĩ, không biết uy tín của Lưu Đức Trụ có thể vay được bao nhiêu tiền...
Lúc này, Nhất bỗng nhiên nói:
"Ta là trí tuệ nhân tạo, là bạn của Kỵ Sĩ, nhưng không phải là quản gia của tổ chức Kỵ Sĩ các ngươi, những chuyện như thế này tự ngươi nghĩ cách gải quyết đi."
Khánh Trần cảm thấy vô cùng sửng sốt:
"Xin lỗi, ta không để ý đến chuyện này, sau này ta sẽ không làm như vậy nữa."
"Đương nhiên, muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không được."
Nhất cân nhắc một lúc rồi nói:
"Nhưng ngươi phải giúp ta làm một việc, chuyện này ngươi có thể làm được."
Khánh Trần nhướn mày:
"Trí tuệ nhân tạo cũng có việc cần người giúp sao?"
"Trí tuệ nhân tạo không phải là người?"
Nhất nói:
"Có đồng ý hay không?"
"Đồng ý."
Khánh Trần nói.
"Tốt, thân phận của Lưu Đức Trụ ở thế giới trong là thành viên của Thắng Xã."
Nhất nói:
"Chuyện này ta đã điều tra từ sớm, những tội danh hắn mắc phải đều là gánh tội thay cho những người quản lý Thắng Xã, chỉ cần người quản lý kia nhận tội là được. Khi đó Lưu Đức Trụ sẽ không phải ngồi tù nhiều năm như vậy. Những lời khai trong ngục giam của Lưu Đức Trụ liên quan đến tội tạo chứng cứ giả, nhưng trẻ vị thành niên có thể giảm án xuống đến ba tháng. Hơn nữa, nếu có thể lập công thì ngay lập tức có thể ra tù."
Nhất nói tiếp:
"Còn về việc tư liệu thoát tội như thế nào thì ta sẽ đưa cho ngươi sau khi hoàn thành điều kiện trao đổi, khi đó sẽ đưa toàn bộ cho ngươi."
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Tại sao ta cảm thấy ngươi đã sớm chuẩn bị kỹ tư liệu, chỉ chờ ta trao đổi điều kiện với ngươi."
"Ha ha ha ha ha."
Nhất phát ra những tiếng cười khàn khàn thông qua hệ thống loa của xe bay:
"Có sao?"
"Đương nhiên có."
Khánh Trần bất đắc dĩ nói:
"Đúng rồi, dựa theo phán đoán của ngươi, giúp Lưu Đức Trụ thoát tội có khó không?"
"Cũng không quá khó."
Nhất bình tĩnh nói:
"Bản thân Thắng Xã là một câu lạc bộ nhỏ, bọn họ chuyên kinh doanh cải tiến thân thể robot, mỗi đêm, bọn họ đều đi săn những người sở hữu thân thể robot đơn độc rồi cướp đoạt thân thể robot của đối phương."