🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥
---
Giờ phút này, Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần cùng giữ im lặng, cả hai ngơ ngác nhìn nhau.
Lý Đồng Vân nhìn Nam Canh Thần rồi nói:
"Anh Tiểu Nam, không phải ngươi nói không biết Khánh Trần ca sao, ngươi còn nói mình là fan hâm mộ của hắn?"
Nam Canh Thần sờ mũi một cái:
"Ngươi cũng đừng nói ta, lúc ta hỏi ngươi, chẳng phải ngươi cũng nói không quen biết hắn, chỉ là fan hâm mộ của hắn thôi sao!"
Khánh Trần bình tĩnh hỏi:
"Cho nên, nửa đêm hai ngươi tới nhà ta vì muốn mở hội gặp mặt fan hâm mộ sao?"
Lý Đồng Vân: "...."
Nam Canh Thần: "...."
Lúc này, trong lòng hai người đều có cùng một suy nghĩ, khó trách lúc gần đến thời gian trở về, đối phương đều nhịn không cúi đầu xem thời gian đếm ngược, thì ra, trước đó hai người đều có cùng một giáo viên là Khánh Trần!
Khánh Trần bỗng nhiên cảm thấy, nếu mình là trung tâm của một đoàn người du hành thời gian, hắn sẽ bị ép thành hình....
…
Trước kia Khánh Trần từng nghĩ đến việc lập đội ở thế giới bên trong, dù sao sức lực của một người cực kì có hạn, có đồng đội chung quy vẫn có được một chút trợ giúp.
Ví dụ như thuốc thương tích mà Giang Tuyết mang về, tin tức mà Lý Đồng Vân cung cấp, tin tức Nam Canh Thần cung cấp và nội ứng ngoại hợp.
Nhưng hắn luôn cảm thấy vẫn chưa đến lúc đó.
Theo Khánh Trần, tốt nhất là có một cơ hội để làm quen với nhau, sau đó giúp đỡ cho nhau.
Nhưng hắn không ngờ rằng, giây phúc đó lại tới đột nhiên như thế.
"Ta đã hiểu đại khái rồi.”
Khánh Trần nhìn Lý Đồng Vân và Nam Canh Thần:
"Tiểu Đồng Vân là em gái có quan hệ tốt nhất với Lý Y Nặc ở nhà họ Lý, Nam Canh Thần là... bạn lữ của Lý Y Nặc, cho nên các ngươi gặp nhau ở thế giới bên trong. Các ngươi nghi ngờ đối phương là người du hành thời gian, cho nên mới thăm dò nhau, nhưng đều không thừa nhận mình là người du hành thời gian, đúng không?”
"Ừm.”
Lý Đồng Vân ngoan ngoãn gật đầu:
"Khánh Trần ca ca thật thông minh.”
Nam Canh Thần ở một bên giải thích:
"Lý Y Nặc nổi hứng dẫn bọn ta đi xem thi đấu quyền anh, sau đó gặp được Trần ca ở phòng quyền anh Hải Đường.”
Nói rồi, Nam Canh Thần ném túi trên lưng lên ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống.
Chỉ là hắn vừa mới ngồi xuống, liền gào một tiếng đứng lên, vẻ mặt cực kì đau đớn, nhe răng trợn mắt.
Khánh Trần chần chờ hỏi:
"Lý Y Nặc không phải con gái sao?”
Nam Canh Thần kinh ngạc:
"Trần ca, người mày rậm mắt to như ngươi mà cũng biết nghĩ bậy bạ vậy à? Ta bị cha đánh!”
"Có chuyện gì thế.”
Khánh Trần nhíu mày hỏi.
Lần trước trở về bảy ngày, Nam Canh Thần từng ngủ ở chỗ Khánh Trần hai ngày bởi vì cha mình say khướt.
Chỉ là học sinh cấp ba sao có thể vẫn luôn trốn nhà đi được, cho nên hai ngày sau lại về nhà mình.
Bây giờ, Khánh Trần thấy đối phương xách một túi đồ lớn đến, có vẻ như muốn ở lại chỗ mình thật.
Nam Canh Thần giải thích:
"Lần trước trở về, mẹ ta liền chính thức ly hôn với cha ta, hai người kí hợp đồng ly hôn, sau đó tất cả đều không về nhà.”
"Vậy tại sao ngươi lại bị đánh.”
Khánh Trần hỏi.
"Lần trước lúc sắp xuyên qua, 11 rưỡi cha ta đột nhiên uống rượu về nhà, nhìn thấy ta liền đánh, còn chưa đánh xong ta đã xuyên.”
Nam Canh Thần ra vẻ nhẹ nhõm nói đùa:
"Lại nói cũng rất thần kì, 7 ngày trước cha ta đang đánh ta, xuyên qua 7 ngày xong trở về, cha ta vẫn còn đang đánh ta, cảm giác cứ như là đánh 7 ngày liền vậy...”
Cho nên, Nam Canh Thần liền sụp đổ.
"Ngươi cứ yên tâm ở nhà ta trước đi.”
Khánh Trần đột nhiên cảm giác được, hẳn phải nên đưa việc tố cáo cha của Nam Canh Thần vào danh sách quan trọng.
Nhưng mà hắn cũng chợt phát hiện, Lý Đồng Vân, hắn, Nam Canh Thần, hình như đều không có một người cha tốt.
Đúng là bây giờ đã thành liên minh những người buồn vì cha rồi!
"Ta rất tò mò một việc, người đáng tin cậy bên cạnh Lý Y Nặc còn ai khác ngoại trừ hai ngươi không.”
Khánh Trần hỏi.
Lý Y Nặc có rất nhiều thuộc hạ, vệ sĩ cũng rất nhiều, nhưng chưa chắc nàng đã tin được những người này.
Nam Canh Thần và Lý Đồng Vân suy nghĩ một hồi, đồng thời lắc đầu:
"Không có.”
Lý Đồng Vân bổ sung:
"Khánh Trần ca ca, ta cảm thấy Y Nặc tỷ tỷ người rất tốt.”
"Yên tâm.”
Khánh Trần sờ đầu nhỏ của nàng:
"Ta và nàng không có lợi ích xung đột, theo một ý nghĩa nào đó còn tính đồng minh vô hình.”
"Còn nữa.”
Lý Đồng Vân nhỏ giọng nói thầm:
"Có thể để Tiểu Nam ca ca ngủ ghế sô pha không, phòng ngủ bên cạnh ngươi là của mẹ ta...”
Nam Canh Thần nghe vậy thì lập tức cam đoan:
"Ta ngủ ghế sô pha là được, ngủ ghế sô pha cũng tốt hơn về nhà!”
"Đúng rồi, Trần ca.”
Nam Canh Thần nói:
"Lần này sau khi trở về, nhóm của Hà Tiểu Tiểu liền ầm ĩ cả lên, trước đó mọi người vẫn luôn chờ xuyên qua, đã không nói chuyện vài ngày rồi, lần này cứ như là chưa bao giờ được nói vậy.”