Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 431: Phát Hiện




Hắn nhìn thấy miệng của người kia bị bóp thành hình miệng cá, hẵn cảm thấy Trần ca kí tên mà như đi hành hình người khác....

Thời gian đếm ngược 00:00:00.

Về không.

Thế giới chìm trong bóng tối.

Sau khi Khánh Trần nhìn thấy thế giới lại sáng trở lại, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Lúc ở trên khán đài, nhìn hắn có vẻ rất thoải mái nhưng ánh mắt lại luôn tìm kiếm trong đám người, hắn muốn thử tìm xem có bao nhiêu người đang lén quan sát bản thân.

Kết quả là khi hắn tìm ra rồi sàng lọc ra từng thế lực lại bỗng phát hiện, có hơn một nghìn người đang vụng trộm quan sát hắn!

Rất nhiều người đã nhận ra thân phận võ sĩ hạng hổ của hắn, mỗi fan nữ đều muốn lại gần để kí tên.

Chiến trận này khiến Khánh Trần luống cuống không chuẩn bị kịp.

Hắn vào trong toilet rồi dùng nước lạnh rửa mặt, hắn muốn dùng nước lạnh để hạ nhiệt, sau đó sắp xếp lại một lần tất cả những chuyện đã xảy ra trong lần xuyên qua này.

Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Khánh Trần đi ra mở cửa thì nhìn thấy Ương Ương đang đeo một cái ba lô trên vai, nàng lẳng lặng đứng ở ngoài cửa.

"Ngươi muốn đi sao?”

Khánh Trần hỏi.

Ương Ương cười giải thích:

"Bây giờ ta có việc gấp cần đi về phía nam, có vẻ như từ khi xuyên qua đến giờ, ta bận rộn hơn rất nhiều so với trước kia."

"Ừ.”

Khánh Trần nói:

"Chúc mọi chuyện suôn sẻ."

"Sao ngươi không giữ ta lại?”

Ương Ương nghiêng đầu hỏi.

"Quan hệ giữa hai chúng ta không thân thiết đến mức cần giữ lại đối phương .”

Khánh Trần cười cười rồi nói.

"À, chú không hề kinh ngạc khi biết thân phận Át Bích của ta, các ngươi đoán ra được sao?”

Ương Ương hỏi.

"Ừ."

"Ngươi phát hiện ra từ bao giờ?”

Ương Ương lại hỏi.

"Ngươi đoán xem?"

"Được rồi.”

Ương Ương cười híp mắt nói:

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày nữa ta sẽ trở về, ngươi nhớ ở nhà chờ ta."

"Đừng cố ý nói những lời như vậy.”

Khánh Trần dở khóc dở cười.

Lúc này, Ương Ương đưa một chiếc chìa khóa vào trong tay Khánh Trần:

"Chìa khoá nhà này ta đưa cho ngươi, từ nay về sau ngươi cũng là chủ của căn nhà này."

Khánh Trần nhướng mày:

"Này, ta đã nói là đừng cố ý nói những lời như vậy rồi cơ mà."

Ương Ương vui vẻ cười:

"Ngươi nghĩ cái gì vậy, ý ta là, ngươi có thể tự mình đi sang lấy thư của người nắm giữ Con Tem Ác Ma ở bên cạnh gối đầu của ta!"

Nói xong, nàng đeo ba lô trên vai rồi đi ra bên ngoài, vừa đi vừa đưa lưng về phía Khánh Trần, nàng phất tay:

"Mặc dù là người vô cùng thông minh nhưng lại rất ngây thơ, ta đã biết nhược điểm của ngươi rồi!"

Sau một lúc, Ương Ương bay thẳng lên trời, bay vào trong bầu trời đêm.

Khánh Trần nhìn ô cửa trống trải, hắn đang nghĩ có lẽ đối phương sẽ không trở về ngay được, không phải Ương Ương cố ý lừa hắn, mà là ngoài miệng đối phương nói muốn đi về phía nam, nhưng lại bay về phía bắc....

Không sao cả, Địa Cầu là hình tròn, sớm muộn gì cô gái đó cũng có thể đến được nơi nàng muốn đến.

Khánh Trần quay lại nhà, hắn vừa mở vòi bông sen thì bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.

Hắn bất đắc dĩ đi ra mở cửa, lại phát hiện Lý Đồng Vân đang đứng ở ngoài cửa.

"Tiểu Đồng Vân, sao ngươi lại tới đây?"

Khánh Trần cảm thấy ngoài ý muốn.

Tiểu Đồng Vân rất đáng yêu yêu giơ ngón trỏ lên: "Xuỵt! Ông bà ngoại còn đang trong nhà chúng ta, ta thừa dịp bọn họ ngủ để vụng trộm chạy sang đây."

Nói xong, bé gái liền chen vào cửa.

Nàng ngồi trên ghế sa lon bằng da thật, đung đưa hai cái chân nhỏ:

"Khánh Trần ca, ta nhìn thấy ngươi ở sàn đấu Hải Đường, ta và chị Y Nặc đều có mặt đêm ngươi thi đấu để xác định đẳng cấp, ta phát hiện hình như nàng có quen biết ngươi."

"Ừ.”

Khánh Trần gật gật đầu:

"Lần trước cấm địa số 002, ta đi đã đồng hành cùng với nàng."

Đôi mắt Tiểu Đồng Vân sáng lên:

"Cấm địa chơi vui không, lần sau có thể dẫn ta theo hay không?"

“Chơi không vui, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm.”

Khánh Trần nói:

"Ngươi chỉ nên ở bên trong thành phố số 18 thôi, không nên chạy loạn."

Nàng nói:

"Được thôi, chị Y Nặc còn nói muốn dẫn ta đi tập luyện, nhưng ta lo mình sẽ luyện thành dáng người như nàng, cho nên còn chưa dám đồng ý."

Vừa dứt lời, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa!

"Kì quái."

Khánh Trần nói:

"Buổi tối hôm nay mọi người đều vội vàng tới tìm gặp ta sao?"

Ở ngoài cửa, Nam Canh Thần nhỏ giọng nói:

"Trần ca, mở cửa, là ta!"

Trong chốc lát, sắc mặt Lý Đồng Vân rất cổ quái.

Đợi sau khi Khánh Trần mở cửa, Nam Canh Thần vác theo túi lớn túi nhỏ đi vào.

Chỉ là, khi hắn trông thấy người đang ngồi trên ghế sa lon, thì bỗng nhiên dừng lại tất cả mọi hành động, có vẻ còn muốn quay người chạy ra cửa.

Khánh Trần hồ nghi nhìn hắn rồi lại nhìn xem bé gái đang ngồi trên ghế sa lon.