"Tứ Nguyệt, Đông Chí, hai ngươi lấy ACE-010 tới đây.”
Tam Nguyệt quay đầu nhìn một nam một nữ phía sau lưng.
"Tuân lệnh.”
Cô gái tên là Tứ Nguyệt quay người chạy về phía sau, rất nhanh sau đó nàng cầm một chiếc lồng chim trở về.
Tam Nguyệt lấy ra một còn quạ màu đen tuyền, sau đó hướng về phía ngục giam số 18.
Kỳ lạ là, trên mặt con quạ này lại mọc ra sáu con mắt xếp thành hai hàng, nhìn vô cùng quỷ dị.
Ngay sau đó, nàng móc ra từ trong ngực một quả mận nho nhỏ rồi đưa lên trên miệng quạ đen, sau đó con quạ đen mở ra cặp mỏ sắc bén rồi nhẹ nhàng mổ quả mận.
Vừa mổ xong, sáu mắt của quạ đen đã bị chua mà nhắm lại bốn con mắt.
Tam Nguyệt nhỏ giọng nói:
"Chỉ nhắm lại bốn con mắt, chẳng lẽ chỉ chết một tên cấp A sao?"
Lý Thúc Đồng không chết.
Đây là một tin tức tốt đối với Tòa án Cấm kỵ.
Cái chết của siêu phàm giả cấp A cũng rất hiếm gặp, hơn nữa nếu như sau khi cấp A chết mà không kịp thu thập thì chắc chắn sẽ tạo thành cấm địa.
Nhưng trong kế hoạch ban đầu của Tòa án Cấm kỵ là muốn thu thập Lý Thúc Đồng, nhưng bây giờ lại phát hiện đối phương không chết, việc này sẽ giúp mọi người giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Đương nhiên đây là một tin tức tốt.
"Tiếp tục đi lên phía trước.”
Tam Nguyệt nhìn thoáng qua sắc trời:
"Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời sáng."
Tứ Nguyệt đột nhiên hỏi:
"Boss, Lý Thúc Đồng không chết, nếu chúng ta đi tới gần, hắn có nghĩ là chúng ta muốn cướp đoạt vật cấm kỵ hay không?"
Tam Nguyệt liếc mắt nhìn nàng:
"Không có tiền đồ, sợ cái gì?"
"Ồ..."
...
Thời gian đếm ngược 4:00:00.
Ở phía xa ngục giam số 18, có một chiếc xe bay đang bay vào trong thành phố, toàn thân xe bay được sơn màu bạc, nhìn rất có cảm giác hào nhoáng.
Trong xe, Khánh Trần chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, hắn đang nhìn qua cửa sổ xe về phía luồng khói bụi phía sau.
Chỉ là, hắn vẫn luôn yên lặng, không hề nói chuyện.
Trong xe vang lên giọng nói trung tính của Nhất:
"Cần ta chở ngươi quay lại không? Đương nhiên, cho dù ngươi có đưa ra yêu cầu như vậy thì ta cũng sẽ không thỏa mãn, bởi vì ta đồng ý với Lý Thúc Đồng, sẽ đưa ngươi an toàn rời khỏi đây, bây giờ nơi đó rất nguy hiểm."
"Ta không muốn quay lại.”
Khánh Trần nói.
"Hả?"
"Ta không cần quay lại."
Khánh Trần xác nhận một lần nữa.
"Ta còn nghĩ là ngươi sẽ khóc.”
Nhất nhẹ nhàng nói.
"Không cần khóc.”
Khánh Trần nhẹ nhàng nói.
"Khóc là cảm xúc bình thường của con người."
Nhất nói:
"Rất nhiều đàn ông luôn nghĩ khóc là biểu hiện của sự mềm yếu, nhưng trên thực tế, khóc là cách để não bộ xoa dịu cảm xúc đau khổ, khi con người đau khổ, khóc mới là lựa chọn tốt nhất. Bởi vì khi ngươi phải chịu quá nhiều áp lực, ngươi cần giảm bớt nó đi."
"Không có gì phải khóc cả.”
Khánh Trần cố chấp nói.
Thiếu niên chưa từng để lộ cảm xúc bi thương, cũng không gào khóc muốn quay lại cứu sư phụ của mình, chuyện này đã hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của Nhất, nhưng cũng không hợp với lẽ thường.
Thiếu niên này vẫn hoàn toàn tỉnh táo như trước đây, huyết tính đều được ẩn dấu vào xương cốt, máu thịt và sâu trong đáy lòng.
"Ngươi biểu hiện như vậy làm ta cảm thấy khá kỳ quái, chẳng lẽ khi sư phụ ngươi chết, ngươi sẽ không cảm thấy vô cùng đau khổ sao? Chẳng lẽ là ta đã hiểu sai tình cảm của con người, hoặc là hiểu sai ngươi?”
Nhất tò mò hỏi.
"Trong mắt ngươi, ta là người thế nào?”
Khánh Trần đột nhiên hỏi.
“Vô cùng tỉnh táo nhưng vẫn có cảm xúc, bên trong cảm xúc lại cất giấu huyết tính, trong mắt ta, ngươi rất coi trọng lòng tốt mà người thể hiện với ngươi, cho nên ta không hiểu vì sao ngươi không cảm thấy bi thương.”
Nhất nói.
"Bởi vì ta biết sư phụ sẽ không chết.”
Khánh Trần nói.
"Làm sao có thể chứ, Khánh thị đã sử dụng một thanh vonfram, Thiên Cơ - Thần Minh Quyền Trượng, dài 2.6 mét, đường kính 30 centimet, nặng đến 3.55 tấn, sau đó còn dùng lực đẩy 9 Mach cộng thêm tốc độ khủng khiếp, rơi xuống từ trên độ cao 1000 cây số, Bán Thần cũng không thể sống nổi dưới sức công phá của loại vũ khí này.”
Nhất nói:
"Không chỉ là Bán Thần, chỉ sợ nó có thể dễ dàng xuyên thủng bất kì một bộ giáp kim loại nào trên thế giới."
"Ừ, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.”
Khánh Trần gật gật đầu:
"Vừa rồi ta còn không biết đó là vật gì, nhưng bây giờ ngươi giúp ta bổ sung manh mối này, nếu vậy thì ta càng chắc chắn sư phụ ta không thể chết được. Trước khi bị đánh ngất trong ngục giam số 18 ta còn cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ thì không còn chút lo lắng nào nữa."
"Vì sao?”
Nhất hỏi.
"Cái gọi là thanh vonfram này là vũ khí Thiên Cơ Động Năng, ngươi có thể đi lừa gạt người khác nhưng chắc chắn không thể lừa được ta.”
Khánh Trần bình tĩnh phân tích:
"Vũ khí Thiên Cơ Động Năng còn gọi là Thần Minh Quyền Trượng, nghe rất dọa người, nhưng lại không khủng bố như trong tưởng tượng."