Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 406: Người Trẻ Tuổi Đeo Mặt Nạ Hình Mèo




Hôm nay lại lên 10 chương, hy vọng các bạn sẽ ĐỀ CỬ hoặc ĐẨY KIM PHIẾU để ủng hộ mình nhé!

---

Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, Khánh Trần tự nhủ trong lòng một câu mẹ nó, giả mạo Ngu Tuấn Dật cũng có thể xảy ra chuyện sao?

Hắn đã chọn một người vô cùng bình thường để giả mạo rồi mà!

Đỗ Hạo xông đến trước mặt hắn rồi gào lên:

“Tất cả những người bên cạnh Lưu Đức Trụ đều đã chuyển đi, vì sao ngươi không đi?"

Khánh Trần nhìn những người xung quanh dần dần vây quanh mình, hắn trầm mặc một lát rồi nói:

"Ta muốn đợi một lúc nữa rồi mới đi..."

Đỗ Hạo: "???"

Ngươi còn muốn đợi một lúc nữa rồi mới đi sao.

"Ta cảm thấy hắn chính là người giả mạo ông chủ của ta!”

Quách Hổ Thiền gào lên từ phía sau đám người:

"Bắt hắn lại!"

Ngay sau đó, Đỗ Hạo lập tức nảy về phía hắn, đưa tay ra muốn bắt lấy Khánh Trần.

Trước khi Đỗ Hạo ra tay, Khánh Trần đã bắt đầu lui về phía sau.

Hắn nhanh chóng lui lại, nhưng vị cao thủ như Đỗ Hạo lại càng nhanh hơn.

Không chỉ có như vậy, ngay cả Tạ Ứng Canh cũng lao đến từ bên cạnh!

Sắc mặt Khánh Trần lạnh lùng, hắn chỉ là một người vừa mới bước lên trên con đường tu luyện, nếu phải đối mặt với hai vị cao thủ thì làm sao có thể thoát được?

Ngay trong nháy mắt này, có một bóng người từ trên trời bay xuống rồi đi đến phía trước.

"Cút!"

Thậm chí tất cả mọi người còn không nhìn thấy người vừa đến đã làm như thế nào mà hai người Đỗ Hạo và Tạ Ứng Canh bay ra xa mấy chục mét.

Hai người đều trượt trên sàn nhà ngục giam, cho dù bọn họ có làm như thế nào cũng không thể làm mình dừng lại được.

Tốc độ của hai cú đá vô cùng nhanh, thậm trí người ta còn không thể nhìn thấy quỹ tích của nó.

Ngay cả hai người Đỗ Hạo và Tạ Ứng Canh cũng không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ cảm thấy tất cả nội tạng của mình đều bị bay ra khỏi vị trí ban đầu, cảm giác vô cùng đau đớn.

Sau khi hai người bay ra ngoài, tất cả mọi người mới nhìn rõ người từ trên trời hạ xuống này là ai.

Trần Vũ nheo mắt lại:

"Lý Thúc Đồng!"

Bán Thần vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy, hai cú đá vừa rồi nhìn như đơn giản, nhưng lại nhanh đến nỗi khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần hai cú đá đơn giản này đã làm Đỗ Hạo và Tạ Ứng Canh không đứng dậy nổi.

Bầu không khí trong ngục giam số 18 lập tức trở nên nghiêm trọng, Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm đứng phía trước Khánh Trần, bảo vệ cẩn thận thiếu niên ở sau lưng.

Mà vị trí Ngu Tuấn Dật từng đứng lại đang đứng một người trẻ tuổi đeo mặt nạ hình mèo ở trên mặt.

Trần Vũ lặng lẽ quan sát cổ tay của đối phương, hắn biết nhất định tuổi của chủ nhân của mặt nạ mèo cũng không lớn.

Cổ tay của thiếu niên có hơi khác so với cổ tay của người trưởng thành.

Đường vân màu đỏ trên mặt nạ mèo kia rất đẹp đẽ nhưng nó lại đang uốn éo rất quỷ dị, nhìn vô cùng thần bí.

Thấy cảnh này, trong lòng đám người đang tự nhủ, quả nhiên kẻ đó chính là người giả mạo Từ Lâm Sâm.

Chiếc mặt nạ mà đối phương đang đeo kia nhất định là một vật cấm kỵ!

Tất cả mọi người đều là những người từng trải, cho nên đều hiểu người có năng lực như vậy đáng sợ đến mức nào, nếu như bị loại người giả mạo rồi vu oan giá họa thì không biết mình sẽ chết trong tay ai.

Thế nhưng, mọi người chưa bao giờ nghe nói bên trong tổ chức như Kỵ Sĩ hay Hằng Xã xuất hiện nhân vật nào có khả năng này.

"Chờ một chút, mặt nạ mèo!”

Trần Vũ sửng sốt nhớ tới một chuyện.

Trước đây không lâu, có một tin tức lan truyền từ trong tập đoàn ra khắp liên bang: Lý Thúc Đồng rời khỏi ngục giam số 18 trong đêm, sau đó hắn xuất hiện ở nhà hàng cấp cao nhất là Nhật Quang các rồi gọi một phần thịt kho tàu và một phần mì trộn tương!

Đêm hôm đó, người nổi tiếng nhất trong thế hệ tuổi trẻ của Trần thị là Trần Dã Hồ, cũng phải đợi người đeo theo mặt nạ mèo ăn xong phần mì trộn tương mới có thể nói chuyện.

Trần Vũ là chú của Trần Dã Hồ, hắn đã từng nghe cháu mình nhắc đến việc này: Khí thế của Lý Thúc Đồng không hề giảm so với năm đó, người đeo mặt nạ mèo vô cùng trẻ tuổi, đêm hôm đó không giống như cuộc gặp mặt giữa những nhân vật lớn mà giống như trưởng bối mang theo vãn bối đi ra ngoài chơi hơn.

Giờ phút này, Trần Vũ thấy Lý Thúc Đồng luôn bảo vệ Khánh Trần ở sau lưng, hắn đột nhiên hiểu rõ một chuyện....Chắc chắn Kỵ Sĩ đã có truyền thừa mới.

Trần Vũ bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện: Đêm hôm đó là lần thứ nhất Lý Thúc Đồng đi ra khỏi ngục giam số 18 sau 8 năm ở trong đó, có lẽ đối phương muốn dẫn đồ đệ của mình đi xem những phong cảnh đẹp nhất ở trong thành thị số 18, đồng thời, cũng để cho những "Phong cảnh”đó nhìn thấy đồ đệ hắn mới thu.

Bây giờ nghĩ lại, hành vi của Lý Thúc Đồng như đang khoe khoang với mọi người, hắn muốn cho toàn thế giới biết Kỵ Sĩ đã có lãnh tụ đời tiếp theo!