Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 402: Phần Thưởng




Hắn vừa dứt lời, Đỗ Hạo đã gào lên:

"Ai phát hiện người lạ sẽ được thưởng 100.000!"

Thế nhưng, bọn họ tìm nửa ngày cũng không phát hiện có người lạ nào đột nhiên trà trộn vào ngục giam.

Tuy có mấy người báo cáo manh mối, nhưng sau đó lại phát hiện những kẻ đó đều không phải người giả mạo kia.

Mọi thứ dần trở nên kỳ lạ....

Mấy nghìn người tìm tới tìm lui, nhưng trong đám người lại không hề xuất hiện một người lạ nào?!

Thật ra, không phải chỉ có bọn Đỗ Hạo không tìm được Khánh Trần, ngay cả Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn cũng không tìm thấy hắn đâu!

Ngay khi mọi chuyện vừa mới xảy ra, hai người vừa cười ha hả vừa núp trong bóng tối, nhưng đến khi bọn họ cười xong lại phát hiện không thấy Khánh Trần đâu.

"Ông chủ, Khánh Trần đâu?”

Lâm Tiểu Tiếu chăm chú nhìn đám người nhưng hắn nhìn mãi cũng không tìm được.

Lý Thúc Đồng bình tĩnh chỉ về một hướng rồi nói:

"Hắn biến thành hình dạng bạn học của mình."

Trong những người ở đây, chỉ có vị sư phụ này luôn chú ý đến đồ đệ của mình, ánh mắt hắn chưa rời khỏi bóng dáng đó một giây phút nào.

Lâm Tiểu Tiếu nhìn theo hướng ngón tay, sau đó hắn phát hiện 'Ngu Tuấn Dật' đã sớm bị chuyển đi ngục giam khác, lại đang ngơ ngác đứng ở trong đám người.

Không thể không nói, vẻ mặt ngơ ngác của hắn rất giống với những tù nhân khác, thậm trí còn rất trân thật.

Chuyện bọn người Lưu Đức Trụ, Ngu Tuấn Dật, Lộ Quảng Nghĩa bị chuyển đến ngục giam tối hôm qua vẫn luôn được giữ bí mật, cho nên những tù nhân khác vẫn không phát hiện ra chuyện gì khác lạ, mà thời gian Ngu Tuấn Dật đã bị đưa đến ngục giam số 18 cũng khá lâu, cho nên tất nhiên sẽ có người quen giúp hắn làm chứng.

Ai có thể nghĩ đến, ngục giam số 18 lại là sân nhà của người giả mạo kia cơ chứ?

Nói đi thì cũng phải nói lại, lúc trước Lâm Tiểu Tiếu nói với Khánh Trần là cần đối phương hỗ trợ tìm ra những người được các thế lực kia xếp vào, nhưng thật ra đó chỉ là một lý do mà hắn tùy tiện bịa ra.

Bởi vì hắn không nghĩ tới Khánh Trần sẽ có cách làm những người đó lộ ra ngoài ánh sáng.

Thế nhưng, hắn không thể tưởng tượng được, Khánh Trần lại có thể làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.

Diệp Vãn cảm khái:

"Ông chủ, vật cấm kỵ ACE-005 rất thích hợp với hắn, mỗi lần ngài biến đổi gương mặt đều mất hơn nửa giờ, hắn lại chỉ cần suy nghĩ là có thể biến đổi. Nếu như không có trí tuệ nhân tạo đi kiểm tra chiều cao, chiều dài sải bước, hành vi thói quen, nếu loại người này ẩn dấu ở trong một thành phố mấy chục triệu dân thì chắc chắn sẽ không có ai có thể tìm ra hắn...."

Lâm Tiểu Tiếu ở bên cạnh giật giật cánh tay hắn.

Diệp Vãn nhìn thoáng qua sắc mặt nghiêm trọng của Lý Thúc Đồng, hắn vội vàng nói:

"Đương nhiên, ta cũng không có ý coi thường ông chủ."

"Ta không trách ngươi.”

Lý Thúc Đồng thở dài rồi nói:

"Ta chỉ đang cảm thấy tiếc quyển sổ tay dưỡng sinh cho tuổi trung niên kia."

Lâm Tiểu Tiếu: "...."

Diệp Vãn: "...."

"Được rồi, sắp xếp cho những người vô tội kia chuyển ngục giam đi, di chuyển thành từng đợt, tốt nhất là có thể hoàn thành trước ki đến tối.”

Lý Thúc Đồng nói:

"Hai ngươi cũng nên ra sân."

....

Khi bọn người Lưu Hạo vẫn còn đang cãi nhau thì hai người Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn đã đi xuống từ trên cầu thang.

Lâm Tiểu Tiếu vỗ tay vừa cười vừa nói:

"Cảnh tượng vừa rồi thật là đặc sắc, ta nghĩ nên tìm cách ghi lại nó, hai nhà các ngươi sắp xếp nhiều người như vậy đến ngục giam số 18 mà lại bị một người đùa nghịch. Cũng không biết sau khi ông chủ của các ngươi biết việc này có cảm thấy các ngươi vô dụng hay không?"

Trần Vũ hai tay chắp sau lưng quay người nhìn về phía hai người Lâm Tiểu Tiếu:

"Người giả mạo là do các ngươi sắp xếp?"

"Không phải không phải."

Lâm Tiểu Tiếu vội vàng vừa cười vừa nói:

"Thật ra chuyện vừa rồi cũng làm ta cảm thấy rất bất ngờ, ta còn muốn khen ngợi người giả mạo kia một câu, làm tốt lắm."

Khi hai người đi xuống cầu thang, ngay lập tức Trần Vũ đi đến trước mặt bọn họ, mà phía sau hắn là mấy trăm tên tù nhân đông nghịt, giống như một bức tường thành màu đen gần ngay trước mắt.

Cảm xúc của Diệp Vãn không hề thay đổi chút nào khi phải đối mặt với nhiều người như vậy:

"Không thấy ông chủ của ta xuất hiện ở đây, bây giờ các ngươi có dám ra tay không? Không dám thì cút đi."