Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 401: Nhắc Nhở




🔥SỐ HIỆU 09 (BẢN DỊCH): Nam chính chết đi sống lại vô số lần, hài hước cười ẻ chịu không nổi, nội dung hay không chê vào đâu được, lọt hố không sai!!!🔥

---

Hắn cũng là một trong những cao thủ của Trần thị.

Có người từng nói, bởi vì liên bang có năm tập đoàn ganh đua với nhau, mỗi nhà đều sẵn sàng đưa nhà khác vào chỗ chết bất cứ lúc nào, cho nên người dân trong liên bang mới có thể tạm thời sống yên ổn.

Năm tập đoàn khống chế khắp nơi trong liên bang, nhưng chỉ cần vẫn còn đối thủ cạnh tranh, thì bọn họ vẫn phải làm việc dè chừng hơn nhiều.

Nếu như trong liên bang này chỉ còn lại có một tập đoàn, vậy chỉ sợ luật pháp liên bang lúc đó sẽ chỉ còn là tờ giấy rách trong tay những người trong tập đoàn.

Việc làm đầu tiên sau khi Trần Vũ bị áp giải vào là bình tĩnh quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người Tạ Ứng Canh, sau đó tùy ý gọi:

"Tiểu Tạ, đến báo cáo tình hình."

Sắc mặt Trần Vũ bây giờ nhìn rất nhẹ nhành thoải mái như đang ở nhà mình, cho dù hắn có chuyển từ ngục giam số 7 đến đây cũng không có gì phải thay đổi cả.

Cai ngục robot tháo xiềng xích đang khóa trên tay chân hắn xuống, người đàn ông trung niên khởi động tay động chân nhưng ngay sau đó đã phát hiện Tạ Ứng Canh vẫn đang đứng yên tại chỗ, không đi lại gần báo cáo tình hình cho hắn!

"Sao thế.”

Trần Vũ nhíu mày:

"Không biết ta là ai sao?"

"Không phải lúc này ngài nên ở trong ngục giam số 7 sao?"

Tạ Ứng Canh do dự một lúc rồi hỏi.

"Hôm nay ngục giam số 18 sẽ không yên ổn, người trong nhà sợ ngươi không xử lý nổi nên bảo ta đến hỗ trợ."

Trần Vũ lạnh nhạt nói.

Quách Hổ Thiền thì thầm với Tạ Ứng Canh:

“Người giả mạo ông chủ của ta vừa nãy cũng nói như vậy...Nếu ta là ngươi, ta sẽ đi xoa bóp mặt của hắn, đề phòng trường hợp hắn đeo mặt nạ da người."

Đúng lúc này, bỗng nhiên có tiếng hô từ trong đám người:

"Có lẽ hắn cũng là giả, cẩn thận!"

Khi mọi người đang nói chuyện, Tạ Ứng Canh chậm rãi đi về phía Trần Vũ, sau đó hắn đột nhiên vươn tay ra muốn véo gò má của đối phương:

"Còn muốn lừa ta lần thứ hai sao! ?"

Nhưng Trần Vũ đã bình tĩnh nâng lên đùi phải, rồi nhanh chóng đá ra một cú, dù Tạ Ứng Canh đã đề phòng nhưng vẫn bị cú đá này làm bay ra xa hơn hai mươi mét!

"Ngươi chán sống rồi sao?”

Trần Vũ lạnh lùng hỏi.

"Ọe!”

Tạ Ứng Canh nôn ra một ngụm máu tươi:

"Thật sự là ông chủ Trần, ta biết sai rồi!"

Giờ phút này, Tạ Ứng Canh đang rất muốn chửi mẹ nó, vì người giả mạo kia mà hắn đã phải chịu những hai lần tội!

Trần Vũ bình tĩnh nói:

"Có chuyện gì đã xảy ra sao?"

Đỗ Hạo đứng bên cạnh còn bồi thêm mấy câu:

“Lúc ở trong ngục giam số 7, Tạ Ứng Canh đã đi theo ngài lâu như vậy mà lại không nhận ra ngài là thật hay là giả, nếu là ta thì ta sẽ không tha cho hắn."

Đỗ Hạo phục vụ cho nhánh thứ nhất của Lý gia, còn Trần Vũ và Tạ Ứng Canh lại phục vụ cho nhánh thứ ba của Trần gia, cho nên tất nhiên hắn rất thích xem nhà người khác nội đấu rồi.

Vừa nghe thấy vậy, Tạ Ứng Canh còn chưa kịp lau sạch máu trên khóe miệng liền lập tức tức giận:

"Đỗ Hạo, ngươi là đồ xảo trá!"

"Ta thấy Trần thị mới là đồ xảo trá.”

Đỗ Hạo cười lạnh rồi nói:

"Chẳng phải nhánh thứ nhất của Lý thị và nhánh thứ ba của Trần thị đã thỏa thuận trước là sẽ không sắp xếp cao thủ vào đây sao, nhưng các ngươi lại không giữ lời. Chắc chắn Trần Vũ đã sớm được áp giải đến đây nhưng luôn che giấu tai mắt của Lý gia, đợi đến ngày hành động thì hắn mới xuất hiện để chúng ta không ứng phó kịp."

"Đừng nói khó nghe như vậy.”

Trần Vũ liếc mắt nhìn hắn:

"Ta chỉ đến để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hơn nữa sẽ không tham gia tranh đoạt vật cấm kị."

Đỗ Hạo cười lạnh một tiếng, ai sẽ tin mấy câu này của hắn chứ, nhất định Trần Vũ sẽ ra tay vào giây phút quyết định.

"Nói cho ta biết, đến cùng thì có chuyện gì đã xảy ra.”

Trần Vũ bình tĩnh hỏi.

Tên thủ hạ đứng cạnh Tạ Ứng Canh giúp hắn giải thích:

"Ngay trước khi ngài đến đây đã có người giả mạo Từ Lâm Sâm của Át Bích, đối phương vừa đến đây đã làm náo loạn ngục gia, ngay sau đó thì ngài đến, lúc đó Tạ Ứng Canh nghĩ đối phương lại giả mạo ngài. Hơn nữa, chúng ta cũng không biết hôm nay ngài sẽ đến...."

"Thì ra là thế, vừa rồi là là ai đã nhắc nhở Tạ Ứng Canh phải cẩn thận?"

Trần Vũ nhíu mày nhìn về phía đám tù nhân:

"Tự mình đứng ra."

Thế nhưng, bọn họ đợi nửa ngày cũng không thấy có người nào dám đứng ra, có một tên tù nhân nói hắn nghe thấy giọng nói đó ở ngay bên cạnh mình, nhưng đến lúc hắn quay đầu nhìn lại thì bên người lại không có ai.

Đám người bỗng nhiên nghĩ, không phải giọng nói đó là của người giả mạo Từ Lâm Sâm đấy chứ?

"Chờ một chút.”

Quách Hổ Thiền bỗng nhiên nói:

"Chắc chắn người kia vẫn còn ở trong ngục giam! Lời nhắc nhở vừa rồi chắc chắn là hắn ẩn mình trong đám người rồi nói!"