Át Bích đã đích thân đến, trong lòng những người khác không có nghi ngờ gì sao?
Không đúng, Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn nổi tiếng đã lâu, nếu những người này biết hai người trấn giữ ngục giam số 18 mà còn dám tới, vậy nhất định phải có chiêu sau.
Ít nhất là còn chuẩn bị thứ mạnh hơn ở phía sau để đối phó với Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn!
Khánh Trần nghĩ vậy, liền nghiêm túc nói ra một tin tức nửa thật nửa giả:
“Không nói đến ACE-005 có còn ở trong ngục giam hay không, theo ta được biết, Lý Thúc Đồng không có cách nào mang ACE-002 ra ngoài, hơn nữa ta cũng có chút manh mối về ACE-002.”
Quách Hổ Thiền vui mừng, vội vàng hạ giọng nói:
“Ông chủ có đầu mối về ACE-002?”
“Ừm.”
Khánh Trần bình tĩnh đáp lại y như Từ Lâm Sâm trong video:
“Đến lúc đó ngươi phối hợp với ta, nhân lúc bọn họ không chú ý cầm ACE-002 đi.”
Quách Hổ Thiền lập tức phấn khởi.
Nói xong, Khánh Trần quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hắn chợt phát hiện ra một vấn đề, hắn không thấy một người quen nào ở xung quanh cả, không thấy Lưu Đức Trụ, cũng không thấy Ngu Tuấn Dật, ngay cả Lộ Quảng Nghĩa cũng không thấy!
Lạ thật, tất cả tù nhân đều ở nơi này, vì sao lại có nhiều người biến mất như vậy chứ?
Chẳng lẽ là chuyển sang ngục giam khác, hay là bị nhốt vào một chỗ rồi? Nhưng trước đó mấy người Lý Thúc Đồng và Lâm Tiểu Tiếu cũng không nhắc đến chuyện này mà?
Nhưng vào lúc này, có hai người đàn ông từ trong đám người đi đến chỗ hắn và Quách Hổ Thiền.
Khánh Trần có thể cảm giác được, cơ bắp cả người Quách Hổ Thiền đột nhiên căng cứng, căng thẳng giống như có một trận chiến lớn vậy.
Hắn thở dài trong lòng, lúc này chắc chắn sư phụ cũng đang tập trung quan sát chỗ này rồi.
Nói không chừng còn cầm hoa quả trong tay.
Khánh Trần cảm thấy mình quá khổ sở.
…
Hai người đàn ông kia chậm rãi đi đến trước mặt Khánh Trần, một người trong đó bình tĩnh nó:
“Từ Lâm Sâm, đã lâu không gặp.”
Khi hai người này đi ra khỏi đám người, tất cả mọi người trong ngục giam đều dừng chuyện trong tay mình lại, lặng lẽ chú ý đến bên này.
Ai cũng đang đợi Khánh Trần mở miệng nói chuyện.
Khánh Trần nhìn người đàn ông trước mặt, trầm mặc nửa ngày:
“...Ngươi là ai?”
Người đàn ông cười lạnh:
“Đã sớm nghe nói Từ Lâm Sâm của Át Bích kiêu ngạo, không ngờ lại kiêu ngạo đến thế.”
Khánh Trần dở khóc dở cười, hắn cũng không cố ý tỏ ra kiêu ngạo, nhưng thật sự hắn không biết đối phương là ai, chỉ có thể nói vậy.
Dưới tình huống này, không biết mà giả vờ biết mới dễ xảy ra vấn đề hơn.
Một người đàn ông khác ở bên cạnh cũng cười lạnh:
“Xem ra, Từ Lâm Sâm của Át Bích cũng không nhớ rõ ta.”
Khánh Trần quan sát đối phương tỉ mỉ, trầm mặc hai giây mới nói:
“Chưa tới Bán Thần, không xứng được ta nhớ.”
Sau ngày hôm nay, bên ngoài đồn Từ Lâm Sâm như thế nào cũng không liên quan gì đến Khánh Trần cả...
Sắc mặt của người đàn ông đối diện càng thêm âm trầm:
“Ngươi cũng vừa mới tăng lên cấp A mà thôi, không biết ngươi lấy sức mạnh ở đâu ra, ngay cả Trần Thời cũng không dám nói như vậy đâu.”
Khánh Trần hỏi:
“Trần Thời là ai?”
Hô hấp của mọi người xung quanh bỗng nhiên khựng lại, ngay cả Quách Hổ Thiền cũng kinh ngạc.
"Được lắm.”
Người đàn ông đột nhiên nở nụ cườ:
“Ta sẽ chuyển câu nói này cho hắn.”
Khánh Trần nói câu xin lỗi với Từ Lâm Sâm ở trong lòng, nhưng quan trọng nhất là hắn thật sự không biết Trần Thời là ai.
Vào lúc này, Quách Hổ Thiền ở một bên lại cảm thấy cực kì vinh dự, hoá ra ông chủ nhà mình lại có khí phách như thế, ngay cả Trần Thời dưới Bán Thần mà cũng không thèm coi ra gì!
Sau này Át Bích chắc chắn sẽ cực kì rực rỡ dưới sự dẫn dắt của ông chủ.
...
"Ông chủ, không phải chúng ta muốn xem trò hay của hắn sao, nhưng sao ta lại cảm thấy hắn đóng vai thành thạo điêu luyện như vậy chứ.”
Ở một góc nào đó trong ngục giam, Lâm Tiểu Tiếu nhỏ giọng nói thầm.
Diệp Vãn gật đầu:
“Tiểu Trần chưa bao giờ gặp Từ Lâm Sâm, lại có thể diễn được tính cách kiêu ngạo của Từ Lâm Sâm, còn có vẻ hơn hẳn.”
Ba người Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn đứng trong bóng tối, yên lặng nhìn trò hay.
Vốn dĩ mọi người đã bàn với nhau là muốn xem Khánh Trần luống cuống tay chân.
Sau đó Lý Thúc Đồng sẽ làm sư phụ tốt ra tay cứu giúp, như thế mới thể hiện được giá trị của sư phụ.
Dù sao, bình thường đồ đệ quá hờ hững, khiến sư phụ chẳng có cảm giác thành tựu gì hết.
Giống như người mẹ trong gia đình bình thường, mặc dù nàng cằn nhằn ngươi không đắp chăn, không chú ý giữ ấm, không học tập cho tốt, nhưng nếu như ngươi làm rất tốt mọi chuyện, nàng lại đột nhiên cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại.
Bây giờ Lý Thúc Đồng đang có cảm giác này, nên muốn tạo chút nguy hiểm cho Khánh Trần, dù sao có Bán Thần như hắn đóng giữ trong ngục giam, sẽ không xảy ra chuyện rắc rối gì.