Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 390: Mặt Nạ




"Ừ, sư phụ cảm thấy ta không có kinh nghiệm gì, nếu có một ngày gặp được người có thực lực giống bản thân, rất có thể ta sẽ bị kỹ năng và kinh nghiệm của đối phương đánh bại.”

Khánh Trần nói.

"Ừ, rất nhiều siêu phàm giả sau khi nổi tiếng, đã cảm thấy rằng họ không cần học các kỹ năng thông thường nữa, nhưng sự thật cũng không phải là như vậy.”

Lý Thúc Đồng nói:

"Trong trận đấu sinh tử, có thể chỉ cần một kĩ năng nho nhỏ nào đó cũng có thể cứu sống ngươi, ngươi có thể suy nghĩ như vậy là chuyện tốt."

"Ta sẽ nhanh chóng thành thạo tất cả các kỹ năng cận chiến.”

Khánh Trần nói.

"Ta vẫn luôn thấy kỳ lạ.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Tại sao ngươi lại có thể kiên nhẫn như vậy, biết rõ ta có vật cấm kỵ ACE-002 và ACE-005, nhưng tới bây giờ ngươi cũng không hỏi ta chúng là cái gì, ở nơi nào, có tác dụng gì."

Khánh Trần chân thành nói:

"Sư phụ, khi nào ngươi muốn, ngươi sẽ nói cho ta biết."

"Ngươi làm như vậy khiến sư phụ cảm thấy rất chán đó.”

Lý Thúc Đồng thở dài:

"Bình thường đều là học sinh chủ động yêu câu muốn gì đó, làm vậy sư phụ mới có thể có cảm giác thành tựu. Ngươi lại không mở miệng nói muốn cái gì, làm ta cảm thấy rất chán."

"Vậy sư phụ đưa ACE-005 cho ta đi."

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Ta đã cho ngươi từ lâu rồi."

"Vật cấm kỵ ACE-005...Ngài đã cho ta từ lâu rồi?”

Giọng của Khánh Trần mang theo ba phần nghi hoặc bảy phần kinh ngạc.

Vật cấm kỵ vật quan trọng như vậy, nếu đối phương đã cho mình thì tại sao mình lại không phát hiện ra.

Nhưng mà Lý Thúc Đồng chưa bao giờ lừa Khánh Trần.

Lúc này, xe bay đã đi đến bên trên ngục giam số 18, nhẹ nhàng hạ xuống gần đó.

Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần đi bộ về phía lối đi bí mật vào ngục giam ở kho lạnh, hai người lần lượt đi trong hành lang hẹp, trên tường xung quanh còn khảm rất nhiều đèn treo.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có thể những chiếc đèn treo kia đã sáng suốt 20 năm, có lẽ còn có thể lâu hơn nữa.

Lý Thúc Đồng đang đi ở phía trước bỗng nhiên nói:

"Ta đã đưa ACE-005 cho ngươi thật, vẫn luôn chờ ngươi mở miệng nói muốn với ta. Lúc đó sẽ cho ngươi một niềm vui bất ngờ. Chẳng qua là ngươi khá cứng đầu, nhất quyết không chịu hỏi. Cho nên, nếu so sánh, ta mới là người đầu tiên đưa vật cấm kỵ cho ngươi, lần sau nếu ngươi đến cấm địa số 002 lần nữa, nhớ nói chuyện này cho những lão già kia, nếu không bọn họ lại cảm thấy ta keo kiệt."

Khánh Trần cảm thấy kinh ngạc, chuyện này sư phụ hắn cũng đem ra ganh đua sao?

Hắn đi sau lưng Lý Thúc Đồng, cố gắng lục lại trí nhớ của mình, thử liệt kê hết tất cả đồ vật mà Lý Thúc Đồng đã từng tặng cho hắn, sau đó phân tích cái nào mới là vật cấm kỵ ACE-005.

Hành lang u ám này rất dài, Khánh Trần vẫn âm thầm nhớ lại.

Nhưng mà, Lý Thúc Đồng đang đi phía trước bỗng mỉm cười rồi nói:

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ không phải lúc để cho ngươi giải đố. Lúc trước, khi đánh cờ với ngươi, ta đã nói, nếu thắng một ván thì ngươi có một bảo ta làm một chuyện, kết quả là sau đó ngươi muốn một liều thuốc biến đổi gien cho Lưu Đức Trụ. Sau đó ngươi mang bản nhạc cổ cho ta, thế là ta lại nợ ngươi một yêu cầu. Thật ra khi đó ta vẫn đợi xem ngươi có nói muốn vật cấm kỵ với ta hay không, nếu như ngươi muốn thì ta sẽ cho."

Khánh Trần rất bất ngờ.

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Ta cũng không ngờ ngươi lại cứng đầu như vậy, cho tới bây giờ vẫn không nói muốn cái gì."

Khánh Trần khẽ nói:

“Khi đó ta cũng rất muốn giống những người du hành thời gian khác, có thể sở hữu một vật cấm kỵ cho mình, thứ này có thể mang theo khi xuyên qua hai thể giới, cũng giúp ta rất nhiều khi ở thế giới ngoài. Nhưng đó là đồ của sư phụ, khi đó ta còn không dám đưa ra yêu cầu gì. Hơn nữa bây giờ ta đã có Con Rối Giật Dây. Đương nhiên...Nếu ngài định đưa nó cho ta, ta cũng không từ chối."

Lý Thúc Đồng cảm thán:

"Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn có gắng giúp ngươi sống đúng với tuổi của mình, xem ra mọi chuyện mà ta cũng không uổng phí."

Nói xong, Lý Thúc Đồng quay đầu nhìn về phía Khánh Trần.

Chỉ là, trong đường hành lang lờ mờ này, Khánh Trần mới nhìn thấy rõ trên gương mặt sư phụ lại có thêm một cái mặt nạ hình mèo màu đỏ quỷ dị.

Bây giờ câu trả lời đã rõ ràng, hắn hỏi:

"Sư phụ, vật cấm kỵ ACE-005 chính là con mèo bên người ngài sao? Sư phụ có thể biến thành khuôn mặt của bất kì người nào theo ý muốn là vì nó?"

Hóa ra, vật cấm kỵ ACE-005 chính là con mèo kia!

Khánh Trần nhớ rõ, sau khi chiếc mặt nạ hình mèo này xuất hiện, con mèo lớn thường nằm trên bàn ngủ gật lại đột nhiên biến mất, hai thứ này chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.

Con vật còn sống lại biến thành một cái mặt nạ, chuyện kì lạ như thế này cũng chỉ có thế giới trong mới có.

Hơn nữa, Lý Thúc Đồng còn tặng vật này cho hắn, nhưng sau đó hắn đã trả chiếc mặt nạ này cho đối phương!