Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 389: Suy Nghĩ




Khánh Trần nói:

“Thế giới này không thể thay đổi bằng những cuộc biểu tình, sự kiểm soát của tập đoàn đối với thế giới này còn đáng sợ hơn nhiều so với những gì họ nghĩ."

"Đúng vậy.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Vào ngày cuộc biểu tình này được báo cáo, dù chính quyền liên bang chấp nhận phê duyệt, nhưng ngay tối hôm đó Lý thị đã bắt đầu tìm kiếm người tài trợ cho cuộc biểu tình này. Người đó là người của chúng ta, đêm hôm qua chúng ta đã sắp xếp cho hắn lặng lẽ rời khỏi liên bang, sau này hắn sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa."

Cuộc chiến không có khói thuốc súng này đã bắt đầu trong khi các học sinh còn chưa nhận ra.

Khánh Trần ngạc nhiên nhìn về phía Lý Thúc Đồng, hóa ra hai ngày nay sư phụ vẫn bận bịu chuyện này, hắn không nghĩ tới người tài trợ phía sau cuộc biểu tình này lại là sư phụ mình.

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Ta cũng chỉ tiện tay tài trợ thôi, thật sự là họ quá keo kiệt, ta không nhìn nổi nữa. Ít nhất cũng không thể để bọn nhỏ đói bụng được, phải không."

"Sư phụ, con đường này rất nguy hiểm.”

Khánh Trần nói.

Lý Thúc Đồng nói:

"Ngay khi tập đoàn và các thế lực khác trắng trợn tìm kiếm, bắt giữ và xử tử những người du hành, ta đã nói chuyện rất nhiều với những người du hành thời gian kia, chẳng hạn như lịch sử của các ngươi ở thế giới ngoài."

“Sao sư phụ muốn biết cái này?”

Khánh Trần không hiểu.

"Sư phụ không phải là người biết tất cả mọi thứ, nên nghe nhiều, nhìn nhiều, học nhiều, cũng không có hại gì.”

Lý Thúc Đồng xúc động nói:

"Ta luyện võ nửa cuộc đời rồi, cuối cùng lại bị một nhóm bạn cùng chung chí hướng kéo đi gây sự, sau đó lại nhìn từng người trong họ chết ở trên đường. Thật ra ta chỉ là một võ phu mà thôi Tiểu Trần à. Cho nên ta cũng không có lý tưởng cao cả như vậy, chỉ là ta không muốn những người bạn của ta chết một cách vô ích trên con đường này. Những mong ước mà trước kia họ muốn làm, ta muốn dùng quãng đời còn lại của mình để giúp họ hoàn thành nó."

Khánh Trần kinh ngạc nhìn Lý Thúc Đồng, hắn không nghĩ tới đối phương sẽ cho mình là một võ phu.

Hắn hỏi:

"Sư phụ đã nói chuyện với những người du hành thời gian về đoạn lịch sử nào?"

“Thời kỳ thế giới mới ra đời.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Ta đã nhờ họ mang theo USB đến đây, đã xem rất nhiều văn hiến và tư liệu, mắt còn suýt mù vì chúng. Nhưng thứ mà ta thích nhất chính là quá trình thành lập thế giới mới. Trong đoạn lịch sử kia, có quá nhiều nhà hiền triết đã nối tiếp nhau ngã xuống trước khi thế giới mới được thành lập."

Thành thật mà nói, khoa học kỹ thuật ở thế giới trong tiến bộ hơn thế giới ngoài nhiều, cho nên rất nhiều người đều cảm thấy thế giới ngoài không có đồ vật hữu ích gì cho thế giới trong.

Nhưng rất nhiều người đã nhầm, hào quang của tư tưởng sẽ không bị khoa học kỹ thuật tiên tiến hay lạc hậu làm lu mờ.

"Sư phụ.”

Khánh Trần nhẹ nhàng lặp lại:

"Con đường này rất nguy hiểm."

Lý Thúc Đồng nhìn về phía hắn cười rồi nói:

"Khánh Trần, có bao giờ ngươi nghĩ đến việc mình có thể dựa vào cái gì để có một cuộc sống tốt đẹp ở thế giới ngoài không, tổ tiên của các ngươi đã làm như thế nào để giành được thắng lợi? Họ đã trải qua những gì."

Khánh Trần trầm mặc.

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói:

"Rất nhiều người du hành kính nể họ, nhưng thật ra tổ tiên của các ngươi còn đáng kính so với tưởng tượng của tất cả mọi người. Từ quan điểm của những thế hệ sau, tất nhiên các ngươi biết rằng sẽ có một thế giới mới được sinh ra, các ngươi cũng biết rằng cuối cùng họ sẽ chiến thắng, nhưng tổ tiên của các ngươi lại không biết điều đó."

"Khi họ nói ‘Chúng ta nhất định sẽ giành được chiến thắng', thật ra lúc đó họ cũng không chắc như vậy, họ chỉ là muốn cho mình thêm chút dũng khí thôi. Thật ra lúc đó tổ tiên của các ngươi cũng không biết, họ hi sinh có thể đổi lấy thắng lợi hay không, thậm chí họ còn không biết sự hi sinh này có ý nghĩa gì hay không, nhưng họ vẫn kiên trì với lí tưởng của mình. Họ cũng rất lo lắng và sợ hãi, vì lý tưởng này của họ mà người sau nối tiếp người trước kiên trì thực hiện, đây mới là niềm tin vững chắc."

Khánh Trần vẫn trầm mặc như trước, không dùng góc nhìn của người hiện đại để nghiên cứu lịch sử mới có thể hiểu lịch sử một cách chính xác nhất.

Hắn luôn biết rằng tổ tiên của mình rất vĩ đại, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp sự vĩ đại của họ.

“Đừng suy nghĩ nhiều .”

Lý Thúc Đồng vui vẻ cười nói:

“Hiện tại những chuyện này chưa quan hệ gì với ngươi, việc ngươi cần làm bây giờ là phát triển bản thân, đặt nền móng vững chắc, để cho mỗi một bước của mình đều phải mạnh mẽ. Ta nghe Nhất nói hôm qua ngươi xem quyền anh ở sàn đấu Hải Đường cả ngày, có lẽ ngươi cũng đã hiểu được ý của ta."