Cô bé lo lắng đề phòng vài ngày, kết quả về sau nàng mới phát hiện, Khánh Trần đã giải quyết chuyện này rồi.
Đối với Lý Đồng Vân, một nửa cảm giác an toàn trong đời nàng đến từ mẹ Giang Tuyết, một nửa đến từ Khánh Trần, đương nhiên nàng mong Khánh Trần càng lợi hại càng tốt.
Nàng và Giang Tuyết đã sớm coi Khánh Trần thành người một nhà.
Chỉ là Tiểu Đồng Vân thấy hơi khó hiểu, tại sao Khánh Trần ca lại xuất hiện ở đây? Như vậy không giống với manh mối mà nàng tìm được lắm.
Khánh Trần trở về phòng thay đồ, vừa khép cửa lại đã trông thấy Lý Thúc Đồng ôm một túi đồ lớn về.
"Sư phụ, đây là..."
Khánh Trần hiếu kỳ nói.
Lý Thúc Đồng cười thần bí, mở cái túi ra:
"Đây là quà mà sư phụ tặng cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể vượt qua được đêm nay, tất cả số tiền này đều là của ngươi.”
Khánh Trần sửng sốt, lấy một tấm thẻ ra:
"Đây đều là thẻ đặt cược ta qua màn sao?”
"Đúng."
Lý Thúc Đồng tính toán đại khái :
"Ta thu mua giá rẻ về hết rồi, tính qua là ta đã bỏ ra hơn trăm ngàn đồng, bởi vì đều là vé riêng lẻ nên giá trị cũng không cao.”
Có nghĩa là giá trị của vé ở đây đều lớn hơn một triệu.
"Nếu ta thắng, những tấm vé này có thể đổi được bao nhiêu tiền?"
Khánh Trần hỏi.
"Tỉ lệ đặt cược của bọn họ không giống nhau, nhưng ta thấy tỷ lệ trung bình là 10 lần."
Lý Thúc Đồng cười nói:
"Sư phụ không thiếu tiền, cho nên tiền thắng lần này đều là tiền tiêu vặt của ngươi.”
Khánh Trần hít sâu một hơi:
"Sư phụ, ta hiểu rồi, đây chính là thời cơ mà ngươi nói.”
...
Trong phòng, Lý Y Nặc nhìn Tiểu Đồng Vân:
"Nếu không ngươi đi nghỉ một lát trước đi?”
"Không cần, bây giờ đang xem hay mà!"
Tiểu Đồng Vân chớp đôi mắt to, nghiêm túc nhìn Khánh Trần trở lại lồng bát giác lần nữa, nàng quay đầu hỏi Lý Y Nặc:
"Y Nặc tỷ, ngươi cảm thấy tiếp theo hắn sẽ đánh như thế nào?”
Lý Y Nặc mỉm cười vuốt đầu nàng:
"Không ngờ ngươi lại thích thi đấu quyền anh như vậy, rất giống với tỷ tỷ, có tiềm năng đấy!”
Lý Đồng Vân tự nhủ trong lòng, không phải mình thích thi đấu quyền anh, chỉ là quan tâm đến Khánh Trần ca thôi.
Lúc này, Lý Y Nặc lại nhìn Nam Canh Thần ở bên cạnh, nói:
"Bảo bối, nếu ngươi không thích xem thì có thể về phòng nghỉ ngơi một lát. Ta sẽ bảo sàn quyền anh chuẩn bị bữa ăn.”
"Không cần không cần, bây giờ ta không mệt."
Nam Canh Thần tự nhủ trong lòng, mình có mệt tí nào đâu, hiện tại hắn chưa muốn ngủ, chỉ muốn nhìn Khánh Trần đánh bại tất cả đối thủ trong lồng bát giác.
Lý Y Nặc vui vẻ nói:
"Không ngờ bảo bối cũng thích thi đấu quyền anh, vừa rồi ngươi còn bảo về đi ngủ mà. Ngươi xem, bây giờ rất hưng phấn còn gì.”
Lý Y Nặc sao có thể ngờ được, bên cạnh nàng chẳng có ai thật sự thích thi đấu quyền anh cả, họ chỉ để ý đến Khánh Trần thôi...
Nam Canh Thần hỏi:
"Y Nặc, tiếp theo ngươi dự đoán thế nào?”
Lý Y Nặc ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ta đoán hắn sẽ giữ cách đấu như vừa rồi, như vậy cũng tiện giấu giếm cách chiến đấu và nhược điểm của hắn.”
Ba người cùng nhìn về phía lồng bát giác, sau hạng gà chính là hạng lông.
Người dẫn chương trình đứng bên ngoài lồng bát giác, lịch sự cúi chào người xem, sau đó mới đứng dậy phấn khởi giới thiệu:
"Các quý ông quý bà, ai có thể ngờ được một tuyển thủ nhỏ lại có thể đánh bại đối thủ bằng cách rất khéo sau khi vất vả chống đỡ 20 phút không?”
"Mọi người thử đoán xem, lần này hắn sẽ chống đỡ được bao lâu? Tiếp theo hắn sẽ phải gục ngã dưới nắm đấm của quyền vương hạng lông là Yên Tự, hay dẫm lên đai vàng của quyền vương hạng lông để tiến vào hiệp tiếp theo?”
Ngay một giây sau, lúc trọng tài vừa rời khỏi lồng bát giác một tí, Khánh Trần bỗng nhiên vùng lên như hổ dữ, quyền vương Yến Tự của hạng lông còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn lao đến trước mặt, cúi thấp người đấm một cú lên trứng.
"A! Đậu má!”
Giọng nói của người dẫn chương trình còn văng vẳng trong sàn đấu, trận chiến đã kết thúc rồi...
Những con bạc đặt Khánh Trần ngã xuống trong trận thứ hai lại giận dữ, bọn họ ném vé trong tay vào giữa sân như tuyết rơi.
Sàn đấu quyền anh cứ như vừa mới đổ tuyết.
Trong phòng, Lý Y Nặc vội vàng bổ sung:
"Nhưng giữ cách đấu như thế sẽ rất tốn sức, hơn nữa cuối cùng hắn phải đối mặt với hạng hổ, ở cấp bậc đó đều là binh lính xuất ngũ, chưa chắc đã trúng chiêu. Cho nên ta cảm thấy hắn sẽ tốc chiến tốc thắng!”
Tiểu Đồng Vân và Nam Canh Thần cùng nhìn nàng, yên lặng không nói.
Lý Y Nặc cũng không nhịn được nữa, nàng nhỏ giọng nói thầm:
"Tên nhóc này uống lộn thuốc à, sao đột nhiên lại thay đổi chiến thuật?!”
Nhưng mà câu phân tích kia của nàng cũng là suy nghĩ của Khánh Trần.
Khánh Trần biết, những quyền thủ hắn phải đối mặt đều là những người đã trải qua trăm trận đánh, có lẽ người xem sẽ cho rằng vừa rồi chỉ là trùng hợp, nhưng chắc chắn tuyển thủ quyền anh hạng hổ sẽ không nghĩ như vậy.