Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 366: Ánh Mắt




Hôm nay lại lên 10 chương. Mọi người đừng quên ĐẨY KIM PHIẾU và ĐỀ CỬ để mình có động lực ra chương nhé!

---

Trong phòng, Lý Y Nặc nói với hai người bên cạnh:

"Thi đấu để xác định thứ hạng đều là trận chiến kịch liệt với mỗi tuyển thủ quyền anh, lúc này không chỉ có người xem đang chú ý vào trong lồng bát giác mà còn có tuyển thủ khác mà Khánh Tiểu Thổ phải đối mặt sau đó. Nếu bây giờ hắn dùng hết sức để đánh, vậy đối thủ tiếp theo sẽ phát hiện ra nhược điểm của hắn, khiến hắn càng đánh càng khó.”

Lý Đồng Vân âm thầm gật đầu, khẩn trương và lo lắng đã qua, nàng mới nhớ tới Khánh Trần ca là người như thế nào.

Nếu như đối phương không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không lên trên sàn đấu.

Trong lồng bát giác, Vương Phù càng đánh càng phấn khởi, ngoài lồng là người xem đang reo hò vì hắn, trong lồng là đối thủ sợ hãi hắn.

Như vậy, nhất định hắn phải đánh đẹp một chút, mới có nhiều người hâm mộ hơn.

Hắc quyền khác với thi đấu thể thao bình thường, ở đây chú trọng mức độ nổi tiếng, càng nổi tiếng thì phí ra sân sẽ càng cao.

Trong chốc lát, Vương Phù đã dừng thế tấn công như vũ bão của mình, lùi về sau rồi tăng tốc một lần nữa.

Chỉ thấy hắn nhảy lên, dẫm lên trên lưới sắt của lồng bát giác, cơ thể nhẹ như một con chim én.

Tốc độ bay bình thường của chim én cũng không nhanh, nhưng vào ngày mưa, bọn chúng sẽ bay thẳng qua bầu trời giống như những viên đạn, chỉ để lại từng cái bóng mờ trên trời.

Một giây sau, Vương Phù đã huých đùi phải về phía Khánh Trần đang dùng hai tay che kín mặt.

Hắn phải dùng sức mạnh lớn nhất để phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Khánh Trần.

Trong giây phút không thể cản nổi này, Vương Phù đột nhiên cảm thấy không đúng, lúc hắn vừa mới quay lại, đã nhìn thấy đối phương đang lẳng lặng nhìn hắn qua khe hở hai bàn tay khép lại trước mặt với ánh mắt lạnh như tên.

Bên trong đôi mắt kia không hề có vẻ chật vật, cũng không có vẻ mệt mỏi.

Không hề chớp mắt.

Trong đêm tối u ám ở ngục giam số 18, Diệp Vãn đã từng hỏi Khánh Trần:

"Ngươi cảm thấy, thứ quan trọng nhất khi đánh nhau với người khác là gì?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi trả lời:

"Sức mạnh.”

"Không đúng."

Diệp Vãn lắc đầu.

Khánh Trần lại trả lời:

"Nhịp điệu.”

"Cũng không đúng."

Diệp Vãn lắc đầu lần nữa.

Khánh Trần hỏi lại:

"Vậy cái gì quan trọng nhất?”

Diệp Vãn trả lời:

"Là ánh mắt.”

Nắm đấm và đao kiếm sẽ khiến người ta vô ý thức tránh né, nhưng nhất định ngươi phải vượt qua tất cả bản năng.

Không được chớp mắt, không được dời mắt đi.

Ngươi phải nhìn đối thủ của ngươi từ đầu đến cuối, sau đó tìm kiếm sơ hở của hắn.

Lúc này, Khánh Trần hơi cong đầu gối và cúi lưng, cú đá ngang kia lướt qua đầu hắn, chỉ chạm được vào tóc của hắn thôi.

Một giây sau, lúc cơ thể của Vương Phù lướt qua trên đầu hắn, Khánh Trần nâng hai tay lên như để bảo vệ đầu mình, nhưng nắm đấm lại đập mạnh vào giữa hai chân đang tách ra của Vương Phù.

Tất cả những chuyện này giống như là Vương Phù không cẩn thận va vào tay Khánh Trần vậy.

Mẹ Diệp đã nói, đây là chỗ trí mạng nhất của đàn ông, cho dù ngươi chỉ dùng một phần mười sức mạnh, cũng có thể dễ dàng khiến đối thủ mất hết năng lực chiến đấu.

"A" một tiếng, Vương Phù đã mất thăng bằng trên không, ngã xuống một góc lồng bát giác.

Thậm chí tiếng hét thảm này còn lấn át cả tiếng reo hò trong sàn đấu quyền anh.

Đám tuyển thủ quyền anh đều được huấn luyện tàn khốc, dù có bị thương cũng sẽ không kêu.

Trừ khi không nhịn được.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, đến mức người xem và đám con bạc đều không kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao Vương Phù vẫn luôn có ưu thế tuyệt đối, đang biểu diễn kỹ năng nổi tiếng lại thành xôi hỏng bỏng không trong nháy mắt.

Thay đổi này quá đột ngột, rất nhiều dân cờ bạc cảm thấy không đúng, nhưng khi bọn họ muốn mua lại thẻ mà mình đã bán đi, lại phát hiện người đàn ông trung niên vừa mới thu mua giá thấp đã biến mất.

Những người đặt cược Khánh Trần hiệp một thua trận bắt đầu giận dữ, bọn họ mắng Vương Phù, sau đó ném mạnh thẻ trong tay vào giữa sân.

Đây là một màn kinh điển nhất trong sàn đấu quyền anh, có người vui vẻ có người tức giận.

Trong phòng, Lý Y Nặc nhẹ nhàng thở ra:

"Quả nhiên như ta đoán, ngươi xem, tuyển thủ hạng gà kia căn bản không phải là đối thủ của hắn.”

"Y Nặc tỷ giỏi quá."

Lý Đồng Vân tán thưởng.

Lý Đồng Vân vừa khen ngợ, vừa đưa mắt nhìn Khánh Trần trở về phòng thay đồ.

Nàng siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng tự nhủ Khánh Trần ca đúng là lợi hại.

Lần trước lúc trở về, Lý Đồng Vân cho rằng mình đã gặp phải kế hoạch thanh trừ rồi.

Dù sao nàng còn nhỏ tuổi, suy nghĩ cũng không được chu đáo chặt chẽ, lúc giúp Giang Tuyết cũng không giấu giếm quá nhiều.

Nếu như thông tin hộ tịch của thế giới bên ngoài bị mang về thế giới bên trong, những chuyện nàng giúp Giang Tuyết sẽ bị làm to ra ngay.