Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 364: Tuyển Thủ Mới




Khánh Trần hỏi.

Lý Thúc Đồng ngẫm nghĩ:

“Thật ra đến hạng hổ, đối thủ của ngươi cũng đã là chiến sĩ gen cấp E thực thụ, muốn thắng mấy trận sau cũng không dễ. Nếu muốn thắng, ngươi còn thiếu một cơ hội.”

Sắc mặt Khánh Trần tối sầm lại, lại là thiếu một cơ hội.

Lần trước lúc sư phụ nói mình thiếu một cơ hội, sắp xếp cơ hội để một cao thủ cấp C đuổi giết mình.

“Nhưng sư phụ, ta không nên đeo răng giả hay gì đó sao? Còn nữa, găng tay đánh quyền của ta đâu?”

Khánh Trần hỏi.

“Bây giờ quy tắc đánh quyền đã bị thay đổi rồi, không được đeo răng giả, không được đeo găng tay, như vậy mới càng thêm kích thích.”

Lý Thúc Đồng nói.

Tiếng hoan hô bên ngoài phòng thay đồ càng lúc càng lớn, có người gõ lên cánh cửa hợp kim:

“Mời tuyển thủ ra sân đi.”

Nhưng mà lúc này, điện thoại của Lý Thúc Đồng bỗng nhiên vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua rồi nói:

“Sau khi chúng ta đi, cô nhóc Ương Ương kia trở về toà nhà Lạc Thần, xem ra là định ở đối diện.”

“Lại là Nhất nói cho sư phụ à?”

Khánh Trần nghi ngờ hỏi.

“Ừm.”

Lý Thúc Đồng gật đầu.

Khánh Trần ngây người, cho nên trí tuệ nhân tạo sẽ buôn chuyện với con người thật sao?

“Sư phụ cũng đừng suy nghĩ nhiều, giữa chúng ta không có gì hết.”

Hắn bình tĩnh giải thích:

“Lúc Ương Ương đi vào Lạc Thành ở thế giới bên ngoài rất đột ngột, ta vẫn muốn biết nàng định làm gì, nhưng ta lại biết quá ít thông tin, chỉ có thể lặng lẽ quan sát.”

“Bây giờ biết chưa?”

Lý Thúc Đồng hỏi.

Khánh Trần gật đầu cười nói:

“Cũng kha khá rồi, ta đã tóm được sơ hở của nàng.”

Hắn đã biết Ương Ương muốn làm gì.

Lý Thúc Đồng cảm thán:

“Bây giờ đám thanh thiếu niên đều phức tạp như vậy sao, ở thời chúng ta, thiếu niên thiếu nữ 17 tuổi có bao giờ hục hặc với nhau thế này đâu.”

Nhân viên ngoài cửa thấy mãi mà Khánh Trần còn chưa đi ra, cho rằng Khánh Trần sợ hãi.

Hắn gấp gáp nói:

“Ngươi đã ký hợp đồng đêm nay rồi, nếu sợ hãi không ra sẽ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng của sàn đấu quyền anh đấy!”

Khánh Trần cười nói:

“Sư phụ, có gì cứ chờ ta ra đánh xong rồi nói sau.”

Nói rồi, hắn mở cửa hợp kim của phòng thay đồ ra, lặng lẽ đi ra ngoài.

Cửa mở, nhân viên đang chờ ở bên ngoài.

Lý Thúc Đồng đi sau lưng Khánh Trần mỉm cười, hắn bỗng nhiên cảm nhận được tâm trạng lúc trước sư thúc dẫn hắn và sư huynh lên sân đấu quyền, trong lo lắng còn có một chút chờ mong.

Hắn không ngồi chờ trong phòng thay đồ, lặng lẽ đi vào trong đám người.

Trên con đường ngàn dặm, ta chỉ đi với ngươi một đoạn đường, cảnh đẹp gió tuyết sau này, ta sẽ không can thiệp vào nữa.

Nhưng ta vẫn sẽ lén lút nhìn.

...

Trong phòng, Lý Y Nặc lẳng lặng đứng trước cửa sổ kính, nàng nhìn thiếu niên mặc quần áo thể thao màu trắng đi ra khỏi lối đi cho tuyển thủ.

So sánh với những quyền vương hạng gà khác ở đối diện, Khánh Trần không có huấn luyện viên, không có người dẫn đường, bên cạnh cũng không có người đẹp, chỉ có một mình.

Thậm chí Khánh Trần còn không chuẩn bị quần áo trên lôi đài, cơ thể thon gầy cũng không giống một tuyển thủ quyền anh.

Theo Lý Y Nặc, thiếu niên này giống như một học sinh ngẫu nhiên đi ngang qua, có lẽ nhìn thấy đến đây đánh quyền là có thể kiếm tiền, muốn thử giàu trong một đêm.

Rất nhiều người như vậy, nhưng cơ bản đều chết trong lồng bát giác.

Người xem trong sàn đấu quyền nhìn thấy Khánh Trần ra sân như vậy thì hét to phản đối.

Người đặt cược cho hắn cũng kêu xui xẻo:

“ĐM, ta còn tưởng là tuyển thủ tài năng nào mới xuất hiện chứ, kết quả trông tên nhóc này không giống như đã được huấn luyện!”

“Tuổi tác như vậy thì nhỏ quá, là học sinh trường nào?”

“Nhanh chóng đặt cược ngược lại! Lấy lại tiền thua hôm qua!”

Lúc này, một bóng người màu xám đi ra từ trong đám người:

“Thu lại thẻ đặt cho người mới giảm giá 10% đây, thu lại thẻ đặt cho người mới giảm giá 10% đây.”

Sau khi người xem ở sàn đấu quyền anh đặt cược, sàn đấu sẽ đưa cho bọn họ một tấm thẻ trắng như một chip cờ bạc, bên trên ghi số tiền đặt cược.

Cuối cùng bên thắng sẽ cầm thẻ đi đổi tiền, thua thì ném thẻ lên sân đấu.

Cho dù thời đại có thay đổi thế nào, hắc quyền vẫn giữ được tập tục này, cảnh tượng bên thắng phấn khởi giơ cao thẻ, bên thua giận giữ ném đi luôn luôn có thể khiến mấy con bạc có cảm giác đắm chìm.

Lý Thúc Đồng cầm một cái túi đi lại giữa đám người, hét lớn:

“Thu lại thẻ cược người mới qua màn giảm giá 10% đây, chỉ cần đặt qua màn thì có thể lấy ra để đổi tiền với ta, lát nữa hắn thua cũng sẽ không mất một đồng tiền nào, cuộc đời phải biết dừng lại đúng lúc!”

“Ta bán! Ta đặt qua màn 2000 đồng!”

“Ta cũng bán! Ta đặt qua màn 800 đồng!”

Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nói:

“Lần lượt lần lượt!”

Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, cái túi hắn cầm theo đã gần đầy.