Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 363: Lồng Bát Giác




Ngoài phòng thay quần áo là những tiếng hoan hô, tiếng hò hét, còn có tiếng kèn đặc biệt trong sân đấu quyền.

Bên cạnh sân quyền có hai đội kèn lệnh, trước mặt mỗi người đều có một cái kèn lớn, lúc trận đấu quyền sắp bắt đầu, bọn họ sẽ chậm rãi thổi kèn lệnh.

Âm thanh du dương tang thương từ trầm thấp đến vang dội, truyền theo ống thông gió vào trong không khí, kéo cảm xúc của tất cả người xem từ đáy vực lên bầu trời.

Mùi thuốc lá, mùi mồ hôi, còn có mùi hormone tràn nhập trong sân đấu sáng chói.

Một người dẫn chương trình mặc lễ cầm micro, đứng trong lồng bát giác, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn xung quanh:

“Các quý ông, các quý bà!”

“4 tháng 10 ngày đã trôi qua, lồng bát giác ở khu thứ tư thành phố số 18 sắp chào đón một tuyển thủ quyền anh mới, đêm nay, hắn sẽ leo từ hạng gà lên thẳng thang trời.”

“Mọi người có nhớ một năm trước, quyền vương A Phàm cũng tắm máu lồng bát giác trong một buổi tối như thế này không?”

“Đương nhiên, bốn tháng trước cũng có một tuyển thủ quyền anh với thiên phú trời sinh chết trong lồng bát giác.”

“Mỗi lần có người mới xuất hiện, biểu hiện của bọn họ đều đáng để chúng ta chờ mong...”

Trong phòng thay quần áo chật hẹp, Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

“Sư phụ, sư phụ chỉ nói dẫn ta tới xem. Trước khi đến cũng không nói sẽ để ta lên đánh, có phải hơi qua loa không?”

Tuyển thủ quyền anh bình thường chỉ có thể sử dụng phòng thay đồ đơn sơ, từ hạng hổ trở nên mới có thể có phòng thay đồ riêng của mình.

Nhưng thật ra phòng thay đồ không có ý nghĩa quá lớn với Khánh Trần, bởi vì hắn chẳng mang một bộ quần áo nào để thay cả...

Quá qua loa.

Lý Thúc Đồng ung dung nói:

“Lúc trước ta cũng không chuẩn bị gì hết, hơn nữa ta và sư bá ngươi đều có một quá trình chịu đòn như thế, rất bình thường! Kỵ Sĩ không được sợ hãi khi đối mặt với bất kì khó khăn gì!”

Khánh Trần nghi ngờ nhìn Lý Thúc Đồng:

“Sư phụ, sư phụ không xuống tay được nên muốn để người khác đánh ta đúng không?”

Lý Thúc Đồng nói:

“Nghĩ như vậy đâu có sai, lúc trước nhị sư gia của ngươi dẫn ta lên sân đấu quyền, hắn cũng nghĩ như vậy mà!”

“Ta hiểu rồi, hoá ra đây là truyền thống của Kỵ Sĩ.”

Khánh Trần nói.

Xem ra, người đưa Lý Thúc Đồng lên trên sân đấu quyền chính là người vừa an nghỉ trong cấm địa số 002 không lâu, còn chưa hình thành quy tắc.

Chắc hẳn đối phương quá phiền muộn vì Lý Thúc Đồng và Trần Gia Chương, thế nên mới đưa hai người lên đây để bị đánh.

Khánh Trần biết rõ mình có bao nhiêu bản lĩnh, không nói đến việc mình chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến, chỉ nói đến năng lực siêu phảm giả, Kỵ Sĩ này đã phải chịu thiệt trên lôi đài rồi.

Không được dùng Thu Diệp Đao!

Hơn nữa Khánh Trần cũng biết quy tắc.

Hắn xác định đêm thi đấu thứ nhất phải đánh từ hạng gà lên hạng hổ, mệt mỏi gần chết rồi mà còn phải đối mặt với cao thủ cấp E chân chính.

Như vậy sao mà không bị đánh được?

Lý Thúc Đồng hỏi:

“Trên đời này ngoại trừ sân đấu quyền ra, còn chỗ nào để ngươi thoải mái trau dồi kinh nghiệm thực chiến sao? Ngay cả cường độ huấn luyện trong quân Liên Bang còn không bằng nơi này.”

Khánh Trần đang suy nghĩ, chiến đấu thật sự phải có kinh nghiệm mới được, cảm giác về cự ly, cảm giác tiết tấu, đều là trực giác mà rèn luyện lâu dài mới có thể nắm giữ được.

Hắn thấy đồ đệ hơi dao động, nói tiếp:

“Ngươi nghĩ đi, siêu phàm giả cấp E cũng không có nhiều, phải là thượng uý trong quân Liên Bang mới có tư cách xin thuốc biến đổi gen đến cấp bậc này, mà ũng không phải ai cũng muốn tiêm vào. Muốn tìm người cùng cấp để luyện tập, ngươi muốn đánh với người ta, chưa chắc người ta đã muốn đánh với ngươi đâu.”

“Hơn nữa ngươi lại nghĩ tiếp đi, ngươi mời người khác luyện tập cùng còn phải mất tiền, luyện tập ở chỗ này còn có thể kiếm tiền! Từ cấp trung trở lên, mỗi lần đánh một trận, cho dù thắng hay thua đều được chia hoa hồng từ tiền cược! Còn có phí xuống sân nữa!”

Lý Thúc Đồng nói.

“Được, ta đánh.”

Khánh Trần nói.

Lý Thúc Đồng cảm thán:

“Nếu ta sớm biết nhắc đến tiền là được, không cần phải nhiều lời với ngươi.”

“Đúng rồi.”

Khánh Trần hiếu kỳ nói:

“Sư phụ, sư phụ không đi đặt cược ta thắng sao?”

“Không đi.”

Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nói.

Khánh Trần cảm thấy không ổn tí nào:

“Sư phụ chắc chắn đêm nay ta không thắng được, cho nên mới không muốn mất tiền đúng không? Sư phụ muốn đưa ta lên chịu đòn mà!”

Lý Thúc Đồng kiên nhẫn nói:

“Ta không nghĩ vậy, ta chỉ cảm thấy đánh bạc không tốt.”

Nói rồi, Lý Thúc Đồng cởi áo khoác xuống mặc ngược lại, hiển nhiên chiếc áo này có hai mặt, bên trong không còn là màu trắng nữa, mà là màu xám.

“Sư phụ, sao sư phụ lại phải mặc ngược áo.”

Khánh Trần không hiểu.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

“Vậy sư phụ cảm thấy đêm nay ta có thể thắng không?”