Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 353: Trịnh Ức




Bạn nói rằng cuộc biểu tình của hơn 10.000 người lần này cần có một ca khúc sôi động, không chỉ có thể truyền cảm hứng cho những người biểu tình, có thể truyền cảm hứng cho những người xem."

Sắc mặt Ương Ương cũng không được tốt lắm, nàng nói muốn sáng tác một ca khúc lúc nào, nàng chưa từng học soạn nhạc bao giờ!

Ương Ương suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta có ý tưởng này nhưng thật sự ta không có thiên phú về mảng này!"

Khánh Trần nói:

"Sáng nay ngươi còn hát cho ta nghe cơ mà, nghe rất hay, nhưng ta còn chưa nhớ rõ, ngươi hát cho mọi người nghe lần nữa đi!"

Ương Ương giống như cười mà không phải cười nhìn Khánh Trần, hai kẻ nói dối im lặng nhìn nhau, hưởng thụ niềm vui từ việc trêu đùa đối phương....

Lúc này, để tránh cho đối phương tiếp tục trêu đùa mình, Khánh Trần vội vàng nói:

"Cái kia....Các ngươi nói chuyện tiếp đi, ta còn có việc phải về trước."

Nói xong, hắn đi ra bên ngoài phòng học, nhanh đi qua hành lang.

Nhưng lúc này Ương Ương lại nói:

"Ngươi chờ ta với, hai chúng ta cùng đi."

Đám người đột nhiên trở nên trầm mặc, tất cả đều im lặng nhìn về phía Khánh Trần.

Họ nhìn bóng lưng thiếu niên, bộ quần áo thể thao màu trắng không có một vết bẩn nào, tư thế hiên ngang lạ thường.

Tất cả mọi người đều nhớ lại khuôn mặt của Khánh Trần, xem ra quả thực rất hợp với Ương Ương.

Nhưng mà, sau khi Ương Ương nói câu đó, Khánh Trần lại không hề dừng lại, ngược lại càng bước nhanh hơn, dường như không đợi được mà chạy đi!

Ương Ương thấy thế liền nói một tiếng với mọi người:

"Thật có lỗi, ta cũng đi trước đây, ta còn có chuyện muốn thương lượng với hắn!"

Nói xong, Ương Ương co cẳng đuổi theo, mái tóc đen dài bồng bềnh tung bay phía sau lưng nàng.

Trước cửa phòng học, tất cả các bạn học đều im lặng nhìn bóng lưng của hai người, trên hành lang xuất hiện một bức tranh kỳ dị, mà tất cả mọi người đều có cảm giác như mình chỉ là vật làm nền cho bức tranh này.

Sau khi Ương Ương chạy đến bên cạnh Khánh Trần, hai người sánh vai bước đi, giọng cô gái vang vọng đến tai mọi người:

"Đến nhà ngươi hay nhà ta?"

Các bạn học quay sang nhìn nhau, trong tầm mắt của mọi người đều có thể nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc xen lẫn vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt của người khác.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có ai đó đã ấn nút tua nhanh cho thế giới này sao?!

Hơn nữa, giữa hai người này, rõ ràng Ương Ương mới là người chủ động theo đuổi bạn học kia.

Một số bạn học nữ nhìn xung quanh, họ nhìn thấy biểu cảm trên mặt các bạn nam, như thể họ có thể nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng vang vọng trong không khí quanh đây.

Bên cạnh Khánh Trần, hai tay Ương Ương đút trong túi áo len, cười tủm tỉm nói:

"Sao có thể không kiên nhẫn như vậy, tham gia biểu tình với ta đi, không thể thấy được chuyện này ở thế giới ngoài đâu."

"Không đi.”

Khánh Trần lắc đầu.

Ương Ương nói:

"Ngươi không thấy thú vị sao, so với những học sinh cấp ba ở đây, học sinh cấp ba ở thế giới ngoài chỉ biết làm đề thôi.

Trong lúc nói chuyện, hai người cùng bước lên đoàn tàu hạng nhẹ đang đỗ ở cửa trường học.

Ương Ương đờ người ra một lúc, bởi vì cùng thiếu nữ tóc bạch kim Trịnh Ức đang học cùng lớp với nàng đã ở trên xe:

"Chào Trịnh Ức, ngươi ũng đi tàu điện số 21 để về nhà sao?"

"Ừ.”

Trịnh Ức gật gật đầu, nói xong nàng liền quay sang nhìn Khánh Trần:

"Ta là hàng xóm của hắn, nhà chúng ta ở đối diện nhau."

Khánh Trần nhìn thấy ánh mắt của Ương Ương bỗng nhiên sáng lên, hắn hiểu mình xong rồi.

Âm thanh dòng điện ong ong truyền đến, tàu điện nhẹ nhàng khởi động.

Tàu điện buổi chiều không còn tình trạng đông đúc, khác hoàn toàn với buổi sáng.

Khánh Trần, Ương Ương, Trịnh Ức ngồi trong buồng xe trống rỗng, bầu không khí dần dần thay đổi.

Ương Ương đang ngồi bên cạnh Khánh Trần, bỗng nhiên chuyển sang ngồi bên cạnh thiếu nữ tóc bạch kim, động tác này có vẻ quá đột ngột, khiến sắc thiếu nữ tóc bạch kim hơi sợ, tựa hồ nàng không đoán được Ương Ương muốn làm gì.

Ương Ương cười tủm tỉm ngồi xuống rồi hỏi:

"Trịnh Ức, chúng ta học cùng nhau đã lâu như vậy, ta vẫn chưa biết nhà ngươi ở đâu?"

Trịnh Ức đang rút ngắn lại quai túi đeo chéo của nàng:

"Tầng 132 của cao ốc Lạc Thần, nhưng chỉ là nhà ta thuê, nhà của ta ở khu thứ chín, nơi đó quá loạn lạc lại còn không có môi trường học tập tốt nên mẹ cho ta đi thuê nhà."

Ương Ương đột nhiên hỏi:

"Ngươi có phiền nếu thuê chung nhà với người khác không?"

"A?”

Trịnh Ức nắm chặt dây túi đeo:

"Nhưng nhà ta thuê chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách."

Lời nói này nghĩa là trong lòng nàng đương nhiên đồng ý cùng thuê, nếu làm vậy nàng không cần phải chi trả toàn bộ tiền thuê nhà, có thể tiết kiệm thêm chút tiền để lên đại học.

Bây giờ nàng đi làm thêm vào buổi chiều và đi đến trường luyện thi vào buổi tối, dù nàng có tiết kiệm tiền như thế nào đi chăng nữa, dường như số tiền ấy vẫn không đủ cho tiền học phí, vẫn thiếu một ít nữa.