Hồ Tiểu Ngưu nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp Khánh Trần, đối phương cũng kiêu ngạo và xa cách như bây giờ.
Hắn cũng nhớ lại sự điềm tĩnh và tỉnh táo mà đối phương thể hiện khi cha hắn chuẩn bị bán nhà.
Vị bạn học này có vẻ không giống với những người khác lắm.
Hồ Tiểu Ngưu do dự nhìn về phía Nam Canh Thần:
"Có bạn nữ nào theo đuổi Khánh Trần không?"
"Lúc học lớp mười có một người, nhưng hắn không thèm quan tâm đến người ta."
Nam Canh Thần thở dài nói:
"Sau này tất cả các bạn nữ đều yên lặng từ bỏ việc theo đuổi hắn."
Hồ Tiểu Ngưu thở dài nói:
"Ương Ương cũng giống như hắn."
Chỉ là hai kẻ kiêu ngạo này lại có thể hợp nhau như vậy, chẳng lẽ là do tính cách giống nhau sao.
Cho đến lúc này, Trương Thiên Chân vẫn chưa giải thích nổi mọi chuyện xảy ra lúc nãy:
"Ta vừa bị ảo giác sao?"
"Rất có thể."
Hồ Tiểu Ngưu trả lời.
Trên đường, Ương Ương sánh vai đi bên cạnh Khánh Trần, nàng tò mò hỏi:
"Bạn học, ngươi luôn có cá tính như vậy?"
"Nếu như ngươi gọi có chủ kiến là cá tính thì ta là vậy."
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi trả lời:
"Nếu ta biết mình muốn gì, những người khác sẽ rất khó kiểm soát được suy nghĩ của ta."
"Ngươi không bận tâm đến suy nghĩ của người khác sao?"
Ương Ương tò mò.
Khánh Trần đột nhiên im lặng một lúc lâu:
"Khi còn nhỏ, chúng ta luôn nghe lời người lớn và chào hỏi họ hàng, Tết Nguyên Đán dù xấu hổ đến đâu cũng phải biểu diễn một tiết mục trước mặt mọi người. Khi lớn lên, chúng ta sẽ để ý đến ý kiến của những người xung quanh, có người cho rằng ngươi thô lỗ, có người cho rằng ngươi ích kỷ, ngươi bị bắt thay đổi bản thân theo ý họ, nhưng cuối cùng ngươi lại phát hiện ra rằng thực ra ngươi không hề cảm thấy hạnh phúc.”
Hắn nhìn về phía cô gái:
"Một người được sinh ra không bao giờ phải sống vì người khác, áy náy và để ý đến suy nghĩ của người khác sẽ làm cho chúng ta trở nên chán nản, mà tùy hứng và sống theo ý muốn của mình lại bị cho là không tốt."
Ương Ương kỳ quái nhìn Khánh Trần:
"Có rất ít người có thể hiểu được chuyện này."
Lúc này, Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Ngươi đến trường song ngữ của Lạc thành có mục đích gì?"
"Sao lại hỏi như vậy."
Ương Ương nghiêng đầu nói.
Khánh Trần lắc đầu:
"Ta có suy đoán của mình. Hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ rõ thôi, Mục tiêu của người khác là Lưu Đức Trụ, nhưng ta đoán mục tiêu của ngươi hẳn là ngục giam số 18, nơi Lưu Đức Trụ đang ở đúng không?"
"Có quan hệ với người thông minh, có vẻ ta phải cẩn thận hơn một chút."
Ương Ương mỉm cười, hai người đều không nói toạc ra bí mật của đối phương.
Lúc về đến nhà, Khánh Trần nói:
"Ngày mai gặp."
Ương Ương bĩu môi:
"Nói không chừng một lúc nữa lại gặp."
Khánh Trần về đến nhà rồi xào rau nấu cơm một mình.
Vốn dĩ hắn chỉ định nấu phần cơm cho một người ăn, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng hắn vẫn nấu cho hai người ăn.
Sau khi xào rau xong, Khánh Trần tắt máy hút khói rồi bắt đầu đếm thầm ở trong lòng, 10, 9, 8….3, 2, 1.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn bình tĩnh đi ra mở cửa, cô gái ở nhà bên cạnh kia đã thay một bộ quần áo ở nhà, trông cực kì bình thường.
Ương Ương cầm một bức thư trong tay, đứng trước cửa:
"Xin chào….Có thư của ngươi."
Khánh Trần gật gật đầu nhận lấy:
"Thư này gửi đến lúc nào?"
"Sáng hôm nay."
Sắc mặt Ương Ương không thay đổi nói.
Khánh Trần bất đắc dĩ, sáng nay đối phương tỉnh dậy thấy bức thư này lại không mang cho hắn ngay. Rõ ràng là muốn giữ lại đến tối mang sang trong giờ cơm.
Mà Ương Ương thò đầu nhìn vào trong nhà, phát hiện trên bàn đã để sẵn hai bát cơm, trên bàn còn có hai đôi đũa.
Vẻ mặt nàng lập tức giãn ra:
"Ta cũng không ăn không bữa cơm của ngươi này, ta có thể giúp ngươi một chuyện!"
"Giúp gì?"
Khánh Trần tò mò.
"Ngươi sẽ biết nhanh thôi. "
Ương Ương nói một cách thần bí.
Câu nói này làm cho Khánh Trần vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ ra đối phương muốn làm gì.
...
Chín giờ tối.
Khánh Trần mở lá thư mà Ương Ương mang tới, lần này nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ nói cho hắn cách trả lời như thế nào.
Có thể do đối phương mãi không nhận được thư trả lời nên mới nhớ nói cho Khánh Trần biết cách trả lời thư.
Cũng có thể do đối phương thăm dò không thành, quyết định tiếp tục mời chào.
Biết cách trả lời nhưng Khánh Trần lại chọn không trả lời, nói ít ít sai.
Hắn cởi áo ra chuẩn bị tập luyện. Nhưng vào đúng lúc này, một sức mạnh không thể giải thích được từ vô hình ập đến, đè xuống xương cốt và cơ bắp của hắn.
Như thể có thứ gì đó đang kéo hắn xuống dưới, buộc hắn phải cố gắng chống lại nó.
Là trọng lực.
Khánh Trần đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trọng lực vô hình kia đang không ngừng thử gia tăng, đến một lúc nào đó Khánh Trần cảm thấy mình khó có thể chịu đựng được nữa, người điều khiển trọng lực cũng dừng ở mức độ vừa phải này.
"Hô!"