Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 328: Chuyện Khó Tin




Hôm nay mà số người tham gia vượt quá một trăm triệu, hắn cũng không kinh ngạc.

Quả nhiên, đến chạng vạng tối lúc sắp tan học, số người xin tham gia đã đạt đến chín mươi ba triệu. Hơn nữa, số lượng vẫn đang không ngừng gia tăng.

Thật ra lúc đầu có rất ít người quan tâm đến chuyện này, kết quả sau đó mọi chuyện bị lan truyền ra, rất nhiều người xin tham gia chỉ vì muốn nâng con số xin tham gia lên đến một trăm triệu.

Ngay lúc người xin tham gia đạt đến con số một trăm triệu, đột nhiên hệ thống thay đổi giao diện mới: Hệ thống tự động sàng chọn xét duyệt.

Hà Tiểu Tiểu cũng tuyên bố trên Douyin, hệ thống này sẽ thông qua ba sáu vấn đề để tiến hành sàng chọn, loại bỏ những người bình thường tham gia náo nhiệt.

Số lượng người xin tham gia bắt tụt nhanh xuống.

Nhưng lại xảy ra một chuyện rất khôi hài, chỉ hơn nửa giờ sau, lại có người công bố câu trả lời chính xác của ba sáu vấn đề trên Microblogging.

Đáp án vừa được đăng lên, số người xin tham gia lại lần nữa nhanh chóng tăng lên.

Không vì gì khác, mọi người chỉ muốn xem bước tiếp theo Hà Tiểu Tiểu sẽ xử lý như thế nào.....

Khánh Trần lười nhác nhìn, đứng dậy chuẩn bị trốn học.

Chỉ là hắn còn không chưa kịp rời khỏi chỗ ngồi, cánh tay lại bị Ương Ương ngồi bên cạnh kéo lại:

"Không được đi."

Lỗ tai ba người Hồ Tiểu Ngưu, Nam Canh Thần, Trương Thiên Chân lập tức dựng lên.

Khánh Trần bất đắc dĩ hỏi:

"Vì sao?"

Ương Ương nghiêm túc nói:

"Ngươi còn phải đưa ta về nhà."

Sắc mặt ba người hóng hớt bên cạnh lập tức thay đổi, chẳng ai ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra đúng như kịch bản!

Khánh Trần nói:

"Vậy bây giờ ngươi theo ta đi."

"Không được."

Ương Ương lắc đầu:

"Ta không thích trốn học."

Thành tích học tập của Ương Ương ở trường cấp ba Hải thành chỉ trên trung bình một chút.

Với thành tích này thì không có gì đặc biệt bắt mắt ở một ngôi trường cấp ba trọng điểm ở trong thành phố hạng nhất.

Nhưng cho tới bây giờ, Ương Ương nổi danh trong trường học không phải dựa vào thành tích học tập, mà dựa vào những hào quang chói lọi khác, chẳng hạn như chức vô địch giải tay không leo núi nữ của WEG, chẳng hạn như á quân giải bắn cung bảng nữ của MCG, ví dụ như một mình vượt qua Ấn Độ Dương lúc mười sáu tuổi, mười bảy tuổi leo từ sườn núi phía nam Nepal lên đỉnh Everest.

Đối với hầu hết các học sinh, những vinh dự này không phải chỉ cần có kiến thức là có thể đạt được, còn cần thêm lòng dũng cảm.

Khi Ương Ương còn học ở trường cấp ba Hải thành, nàng luôn thích ở một mình, đừng nói là bạn nam, ngay cả bạn nữ cũng không có mấy người.

Đối với người ngoài, thái độ của nàng luôn là lạnh lùng xa cách.

Bây giờ, một cô gái như vậy lại đột nhiên nói với Khánh Trần lúc ở trong phòng học: Ngươi dẫn ta về nhà.

Câu nói này nghĩa là gì!

Có lẽ Nam Canh Thần chỉ nghe để tham gia náo nhiệt, nhưng đối với hai vị Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, những người đã quen thuộc với Ương Ương mà nói, câu nói này lại mang một tầng ý nghĩa khác.

"Vừa rồi Ương Ương nói gì?"

Trương Thiên Chân nghi ngờ nói.

Hồ Tiểu Ngưu:

"Nàng nói, để Khánh Trần đưa nàng về nhà."

"Vừa rồi Ương Ương nói cái gì?"

Hồ Tiểu Ngưu:

"..."

"Nhất định là ta nghe nhầm rồi."

Trương Thiên Chân tự tin nói.

Nói xong câu đó, hai người lại cùng trở nên trầm mặc.

Bọn họ nhớ Ương Ương đã từng nói với bọn họ: Chớ chọc vào Khánh Trần.

Nhìn hành vi của Ương Ương bây giờ, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đột nhiên nghĩ ra một việc.

Cả hai người họ đều nhận ra rằng sự hiểu biết của Ương Ương với Khánh Trần đã vượt xa tưởng tượng của họ.

Mối quan hệ giữa Ương Ương và Khánh Trần cũng giống thế.

Lúc này, Ương Ương nói với Khánh Trần:

"Trốn học là không tốt."

Khánh Trần nghiêm túc đánh giá Ương Ương rồi nói:

"Ta thấy khuôn mặt này của ngươi không giống người nghiêm túc học hành đâu."

"Tốt nhất ngươi nên nói chuyện cho tử tế, đừng có công kích ta."

Ương Ương nhướn mày lên rồi nói.

"Nếu ngươi không muốn trốn học thì cứ ngồi ở đây đi."

Khánh Trần nói thầm:

"Dù sao ta cũng sẽ không lãng phí thời gian ở chỗ này."

Nói xong, Khánh Trần lấy cánh tay của mình khỏi tay của đối phương, không chút do dự đi ra bên ngoài.

Bóng lưng của đối phương giống như đang nói: Phụ nữ chỉ làm chậm tốc độ của ta mà thôi.

Ba người Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Nam Canh Thần đang hóng hớt cũng giơ ngón tay cái lên ở trong lòng.

Nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy một chuyện không thể tưởng tượng được.

Ương Ương nhìn theo bóng lưng rời đi của Khánh Trần, nàng cũng thu dọn đồ đạc đứng dậy đuổi theo.

Ba người yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra. Dưới ánh chiều tà, thiếu niên và thiếu nữ đi ra khỏi phòng học, sau đó đi qua những ô cửa sổ bị nắng chiếu rọi lấp lánh ánh sáng trong hành lang, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt bọn họ.