Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 313: Chim Sẻ Mẹ Bị Thương




Hôm nay đủ 200 KP mai mình bạo THÊM 10 CHƯƠNG, tổng cộng là 15 CHƯƠNG ạ!

---

"Không sao."

Lộ Viễn lắc đầu:

"Chúng ta bố trí lâu như vậy, giờ chỉ chờ đám chuột này sa lưới. Nếu đêm nay họ dám vào thì đừng nghĩ đi ra. Ngươi chuẩn bị tiếp nhận vị trí chỉ huy, ta phải ra ngoài."

"Hả?"

Hồ Lô vô cùng sửng sốt:

"Đội trưởng Lộ, ta sao có thể chỉ huy được?"

"Có gì không được, kế hoạch này do ngươi lập cơ mà."

Lộ Viễn nói vào trong bộ đàm:

"Không được tự tiện hành động sau khi giải quyết những tên sát thủ này, kế hoạch tối nay của đối phương không chỉ có vậy."

Nói xong, hắn quay người đi xuống dưới.

"Đội trưởng Lộ, ngươi đi đâu đấy?"

Hồ Lô hỏi.

"Đương nhiên xuống dưới quan sát, không thể để Lưu Đức Trụ xảy ra chuyện."

Lộ Viễn nói.

"Nhưng siêu phàm giả của đối phương chưa ra tay ."

Hồ Lô nói:

"Ngươi tùy tiện ra ngoài như thế, nhỡ mắc bẫy họ thì sao?"

Lộ Viễn tùy tiện vẫy tay:

"Lúc nào rồi mà người Côn Luân còn sợ nguy hiểm?"

Lúc này xe cứu hỏa đã đến hiện trường, nhưng vì có xe khác chắn đường nên xe cứu hỏa bị ngăn ngoài cửa.

Có người muốn nhìn vào trong mấy chiếc xe chắn đường kia, lại phát hiện, mỗi chiếc xe đều dán màn ngăn rất kì lạ, từ bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong.

Nhân viên chữa cháy lo lắng tra biển số từng xe, muốn gọi điện thoại cho chủ xe nhờ di chuyển xe ra chỗ khác. Họ chỉ có thể nhìn khói đặc đang bốc lên từ bên trong, nhưng không có cách nào để tiến vào.

Dưới màn mưa trong khu nhà Hưng Long, Lưu Đức Trụ định cõng mẹ hắn ra ngoài.

Có người nhỏ giọng nói bên cạnh hắn:

"Ta là người Côn Luân, tên là Băng Đường. Ngươi hãy ở đây, chúng ta có thể bảo vệ ngươi, tuyệt đối đừng ra khỏi vòng bảo vệ."

Lưu Đức Trụ có chút lo lắng:

"Mẹ ta ngã cầu thang, chân bị gãy, bây giờ lại đột nhiên hôn mê, ta phải tranh thủ thời gian đưa nàng đến bệnh viện! Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi xa, cách đây ba trăm mét có một bệnh viện!"

Băng Đường sửng sốt nhìn về phía Vương Thục Phân, vừa nãy đối phương còn tỉnh tao, bây giờ đã hôn mê.

Xem ra mẹ của Lưu Đức Trụ không chỉ bị thương ở chân, có thể còn bị thương chỗ khác.

Băng Đường lại gần rồi đưa tay làm kiểm tra sơ bộ, sau đó vội nói với bộ đàm:

"Đội trưởng Lộ, chim sẻ mẹ bị thương, bên phải đầu có vết thương hở, rất có thể do đập vào bậc thang. Hiện tại hắn khăng khăng muốn đi, làm sao bây giờ?"

Sau khi Lưu Đức Trụ nghe mấy câu này, hai mắt lập tức đỏ ngầu, nhấc chân muốn xông ra ngoài.

Lưu Hữu Tài theo sát phía sau.

Nước mưa dội xuống từ trên trời, mái tóc ngắn của Lưu Đức Trụ đã dán sát vào trán, nhìn vô cùng chật vật.

Hắn biết xông ra ngoài có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng bây giờ không phải lúc hắn lo lắng an nguy bản thân?

Lúc hắn cõng mẹ xuống tầng, thấy lỗ kim trên tay mẹ hắn, đó chắc chắn là vết thương lưu lại khi lấy máu lúc sáng!

Lưu Đức Trụ gào lên:

"Ai CMN cũng đừng cản ta!"

Băng Đường chần trừ một lúc, hắn nói vào trong bộ đàm:

"Đội trưởng Lộ, chim sẻ rời đi!"

"Ngươi cùng hai người gần nhất đi bảo vệ hắn, ta đuổi theo ngay."

Lộ Viễn lại chần trừ một lát:

"Hồ Lô, ngươi tới chỉ huy, ta tự mình hộ tống hắn đi bệnh viện!"

Côn Luân đã bố trí rất lâu trong khu nhà Hưng Long, bọn họ định túm gọn một mẻ những tên sát thủ kia.

Dù sao sau sự kiện xuyên qua, một ít chuột nâu luôn núp trong bóng tối, họ diệt mãi vẫn không hết, bây giờ Vương gia đã bỏ ra số tiền trên trời hấp dẫn đám người này tới, đây là cơ hội tốt.

Vương Thục Phân bị thương là chuyện ngoài ý muốn, dù sao cho đến bây giờ vẫn chưa có tên sát thủ nào có thể lại gần Lưu Đức Trụ, nếu không phải người trung niên kia hoảng hốt chạy loạn, bây giờ mọi người đều có thể vui vẻ.

Trong bộ đàm, có người nói:

"Đội trưởng Lộ, bây giờ để chim sẻ rời đi, sát thủ sẽ đi theo hắn, bố trí của chúng ta không rộng được như vậy."

Lộ Viễn thở dài rồi nói:

"Sứ mạng của chúng ta là bảo hộ người bình thường, không cần vì kế hoạch ban đầu mà bỏ qua họ. Hồ Lô, bắt đầu phong tỏa khu nhà Hưng Long, không được thả bất kì người nào ra ngoài."

Hắn vừa dứt lời không lâu, hơn mười tổ tác chiến lao ra từ vị trí ẩn nấp trong hành lang, bắt đầu tiến hành phong tỏa khu nhà.

Những cư dân vừa chạy xuống thấy cảnh này đều sợ ngây người. Trước đó tất cả mọi người đều không chú ý tới có nhiều người ẩn nấp ở đây như vậy!

Côn Luân ẩn giấu cho tới hôm nay vì muốn bày ra bộ dáng yếu ớt để dụ những con chuột kia mắc bẫy, sau đó dễ dàng bắt gọn một mẻ mà không cần tốn nhiều sức.

Đêm nay, dù có ai đến làm xáo trộn kế hoạch, những sát thủ này đều không thể chạy thoát!

Sau một lúc, Lưu Đức Trụ phát hiện có bảy người khỏi đám người chạy nạn đi theo hắn.