Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3040: Vĩ Thanh 6




Khánh Trần cũng thấy Linh tiêu tan trước mặt mình!

“Cơ thể máy móc cũng sẽ bị ý chí của thế giới đồng hóa ư?”

Con ngươi của Khánh Trần co lại, điều này có nghĩa là ý chí tinh thần của Linh đã mạnh đến một mức nào đó, thế nên ý chí của thế giới cũng “gửi lời mời” cho nàng.

Linh quan sát ngón tay đang dần dân tiêu tan của mình, rồi nàng ngẩng đầu nhìn Khánh Trần và cười nói:

“Muốn tìm Khánh Chuẩn về thì nhất định phải vào ý chí của thế giới nhìn xem, chỉ khi mở cánh cửa ấy mới có thể trộm được cái gì đó ra ngoài.”

Khánh Trần hiểu ra, sau khi Khánh Chuẩn bị đồng hóa với ý chí của thế giới, hắn giống như bị nhốt trong một thần điện đóng kín.

Muốn lén đưa Khánh Chuẩn ra thì trước tiên phải mở cửa ra đã.

Bây giờ Linh cho lấy bản thân làm chìa khóa, mở cánh cửa ấy ra.

Khánh Trần hỏi:

“Vì sao ngươi phải làm vậy?”

Linh nhìn cơ thể đã biến mất một nửa, trầm ngâm một lát rồi nói:

“Ta muốn đi một con đường khác. Ta chờ đợi một người, chờ suốt mười thế kỷ, bây giờ hắn không trở lại, vậy thì ta muốn đi tìm hắn, đi con đường hắn từng đi, nhìn xem bây giờ hắn thế nào rồi.”

Trí tuệ nhân tạo này cô đơn mười thế kỷ, cuối cùng kìm lòng không đặng đi ra khỏi lông giam cứ điểm trên không để nhìn con gái của mình, gặp được đối phương khiến nàng có thêm “nhân tính”, vì vậy tình cảm nào đó trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng Khánh Trần không hiểu, đồng hóa với ý chí của thế giới chẳng phải sẽ biến mất sao? Vì sao Linh lại cảm thấy đó là “một con đường khác”?

Mà con đường này, dường như chỉ là một cách khác để thành thần!

Tông Thừa nói với Khánh Trần:

“Chắc hẳn Hỏa Đường đã mời người rồi, có lẽ ngươi đến Hỏa Đường thì sẽ biết tại sao Linh lại lựa chọn làm như vậy.”

Khánh Trần nhìn về phía Tông Thừa:

“Vậy còn ngươi?”

Tông Thừa mỉm cười:

“Ý chí của thế giới phàm ăn lắm, chỉ dựa vào mình Linh thì không đủ.”

Nói rồi cơ thể khôi lỗi trẻ tuổi bắt đầu tiêu tan, Tông Thừa cũng lựa chọn đồng hóa với ý chí của thế giới, cùng Linh tiến vào thần điện, nhằm dùng lực lượng của hai người họ để lén mang Khánh Chuẩn ra ngoài!

Thế nhưng đến tận bây giờ Khánh Chuẩn vẫn không hiểu ra sao.

Hắn không biết con đường mà Linh nói là gì, cũng không biết vì sao Tông Thừa lại lựa chọn làm vậy, dường như dù thế nào hắn cũng phải đến Hỏa Đường để tìm ra đáp án từ chỗ “thần Hỏa Đường” trong truyền thuyết.

So với Tông Thừa sống hơn sáu trăm năm, hắn vẫn thiếu quá nhiều tin tức để phán đoán về Linh – trí tuệ nhân tạo đã tồn tại hơn một nghìn năm, không phải hắn không đủ thông minh, mà do điều kiện đã biết không đủ.

Trước khi hoàn toàn biến mất, Tông Thừa nói khẽ:

“Thật ra ta rất hâm mộ các ngươi, mỗi người các ngươi đều thức tỉnh những năng lực xuất sắc, ngươi không cần hại ai cũng đã có thể sử dụng được Thần Thiết, không cần hại ai cũng có thể tích lũy vân khí. Mà ta trời sinh phải chế tạo người khác thành khôi lỗi mới có thể trở nên mạnh mẽ, trời sinh phải hại người. Ta cũng không có ý nói mình vô tội gì cả, chẳng qua ta muốn tìm một cơ hội để bắt đầu lại. Ta biết ngươi sẽ tiếp tục đuổi giết ta, nhưng lần này ta sẽ trốn rất kỹ.”

Khánh Trần hỏi:

“Làm sao mới có thể trốn khỏi sự đuổi giết của ta?”

Tông Thừa cười nói:

“Ẩn nấp trong biển người, không có dã tâm, thế thì ngươi không tìm được ta nữa.”

Và rồi Tông Thừa cùng với Linh hóa thành ngôi sao, bay đến chân trời.

Khánh Trần không nhìn tháy Khánh Chuẩn, hắn không có cách nào xác nhận Linh và Tông Thừa có thành công hay không.

...

Trên đỉnh núi Đại Tuyết ở Tây Nam, Nhan Lục Nguyên và Lý Thần Đàn ngồi trong gió tuyết, bên cạnh họ là một chiếc rương màu đen, giống hệt chiếc rương trước đây Nhan Lục Nguyên dùng để giam giữ “Trung Vũ”.

Nhan Lục Nguyên mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, hắn ngồi trong tuyết trông giống như thần tiên ở nhân gian, còn Lý Thần Đàn vẫn mặc áo đuôi tôm, tay hắn cầm mũ chóp cao.

Khi một cơn gió thổi qua, từng con chim bồ câu trắng muốt bay ra từ trong mũ, giống như là vô tận.

Trò ảo thuật của ảo thuật gia vô cùng tuyệt diệu, nhưng trên đỉnh núi tuyết lại không có người xem.

Lý Thần Đàn ngẩn ngơ ngắm phong cảnh, khi hắn thấy hai ngôi sao bay lên bầu trời, hắn quay đầu sang, hỏi:

“Có thể thành công không?”

Nhan Lục Nguyên lắc đầu:

“Không chắc chắn 100%, ta và hai người này không thân quen, không dám chắc họ có làm theo những gì ta nói không, ta chỉ biết họ muốn gì, cho nên chỉ dẫn cho họ một con đường.”

“Vì sao phải làm vậy?”

Lý Thần Đàn hỏi.

Nhan Lục Nguyên cười:

“Trên đời nào có nhiều nguyên nhân đến thế.”

“Không, chắc chắn có nguyên nhân, mọi việc phải có nhân thì mới có quả.”

Nhan Lục Nguyên trầm tư một lát:

“Có lẽ bởi vì lần đầu tiên ta trông thấy hắn thì hắn đang ôm đứa bé, trông rất giống anh của ta.”

Đột nhiên, một dải cầu vồng bắn xuống từ trên trời.

Như một cây cầu.

Nhan Lục Nguyên mở chiếc rương màu đen đặt bên cạnh ra, người máy nano nằm trong rương, cùng với đó là một trái tim máy được bao bọc bởi người máy nano.

Ngay khi rương được mở ra, dải cầu vồng đáng lẽ sẽ không đến đỉnh núi tuyết lại chuyển hướng, chiếu vào trong rương.

Ngay sau đó, người máy nano màu bạc bắt đầu di chuyển, dần dần tạo thành hình người.

Nhan Lục Nguyên nở nụ cười:

“Mừng về nhà.”

---