Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3039: Vĩ Thanh 5




Dưới hố, tiếng gào phẫn nộ của Đại Vũ vang lên:

“Zard, CMN! Hôm nay ta phải giết ngươi!!!”

“Đi thôi, cứ để hai người họ đánh nhau, chúng ta còn có việc phải làm.”

Khánh Trần mỉm cười, xoay người đi vào thành phố số 7.

Tiểu Thất đã chuẩn bị sẵn loa, hắn vừa di chuyển trong thành phố vừa thông báo:

“Liên Bang của đại lục phía Đông đã giành thắng lợi trong chiến tranh, Hội Phụ Huynh sẽ tiến hành đăng ký biên chế lại cho tất cả người dân trong thành phố!”

Từng chiếc khí cầu máy bay qua những tòa cao ốc và phát thanh, Hội Phụ Huynh thì nhanh chóng thiết lập các trạm kiểm tra trên toàn thành phố, phong tỏa mọi đường đi như hồi thanh trừng khôi lỗi ở thành phố số 10, đến khi xác định tất cả cư dân đều được kiểm tra tâm linh mới coi như kết thúc.

Dân chúng nghe tin Hội Phụ Huynh đã đến, cuối cùng cũng dám ra khỏi cao ốc, sau đó hò reo hoan hỉ.

Trong tiếng hoan hô, Khánh Trần đi đến dinh thự tinh xảo của Trần Dư, trong sân, một người thanh niên đứng ngẩn ngơ bên cạnh một gốc mai:

“Đáng tiếc, không thể đợi đến tiết mai nở đã phải vĩnh viễn rời xa thế giới này rồi.”

Khánh Trần đứng ở một bên khác của cây mai, bình tĩnh hỏi hắn:

“Không định giãy giụa nữa à?”

Tông Thừa cười nói:

“Vô nghĩa mà thôi. Trần thị mà ta khổ cực trù tính không chịu nổi một đòn khi đối mặt với chân thần như ngươi, giãy giụa cũng chỉ tổ phí công. Ở thời điểm này, giạy giụa chỉ khiến mình thua càng thêm khó coi.”

Khánh Trần suy tư:

“Ta có cảm giác ngươi sẽ không chết, có thể nói cho ta biết đường lui của ngươi rốt cuộc là gì không?”

Tông Thừa cười phá lên:

“Yên tâm, ta và ngươi sẽ không gặp lại nhau nữa.”

Khánh Trần đứng bên cạnh cây mai, vuốt ve thân cây xù xì, bỗng nhiên con ngươi của hắn co lại, màu vàng kim di chuyển ở đáy mắt, vô số chi tiết và manh mối tập trung lại trong đầu hắn.

“Có lẽ ta đoán được đường lui của ngươi là gì rồi.”

Khánh Trần nói:

“Ta sẽ nghĩ cách tìm được ngươi.”

“Làm kẻ địch của một người như ngươi đúng là đau đầu.”

Tông Thừa thở dài:

“Nhưng cần gì chứ.”

“Mối thù giữa ta và ngươi, không thể không đặt cho nó một dấu chấm hết.”

Đột nhiên Tông Thừa nói:

“Nếu ta có thể nghĩ cách trả Khánh Chuẩn lại cho ngươi thì sao?”

Khánh Trần sửng sốt.

Sau khi thành thần, hắn cũng từng nghĩ đến việc tách Khánh Chuẩn ra khỏi ý chí của thế giới, nhưng sự thật là ngay cả hắn lẻn ra còn khó thì làm sao mang Khánh Chuẩn ra được?

Khánh Trần không có manh mối gì cả.

Khánh Trần nói:

“Có lẽ ta có thể hỏi Linh, lúc trước nàng đã giữ Lý Thần Đàn lại.”

Tông Thừa lắc đầu:

“Không, điều nàng có thể làm là biến ý chí của Lý Thần Đàn thành số liệu và bảo lưu lại trước khi ý chí của thế giới cắn nuốt hắn. Ngươi phải biết rằng, độ khó giữa giữ lại ý chí chưa bị cắn nuốt và tách ý chí đã bị cắn nuốt là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt. Vì vậy nàng cũng không thể giúp được ngươi.”

Khánh Trần nhạy bén phát hiện:

“Ngươi và Linh quen biết, bằng không ngươi mới ra khỏi lòng đất từ hơn sáu trăm năm trước thì làm sao biết được nàng giữ Lý Thần Đàn lại bằng cách nào?”

Tông Thừa cười nói:

“Bọn ta biết nhau từ lâu rồi.”

Lúc này, Linh từ bên ngoài đi vào sân:

“Hơn bốn trăm năm trước hắn đã đến đại lục phía Tây, khi ấy ta và hắn đã có một cuộc trò chuyện rất thú vị, chỉ có điều vừa mới nói chuyện thì hắn đã bị Người Xem Mệnh loại trừ. Lần này hắn đến đại lục phía Tây tìm ta, đưa ra một phỏng đoán và đề nghị thú vị hơn.”

Khánh Trần hỏi:

“Phỏng đoán và đề nghị gì?”

Linh trả lời:

“Hắn giúp ngươi tìm về Khánh Chuẩn, đổi lại ngươi không đuổi giết hắn.”

Khánh Trần:

“Việc này liên quan gì đến ngươi?”

Linh đáp:

“Hắn cần sự giúp đỡ của ta, mà ta đương nhiên cũng có yêu cầu của mình.”

Tông Thừa nhìn về phía Khánh Trần:

“Vậy vụ giao dịch này có thành công được không? Ta trả Khánh Chuẩn lại cho ngươi, từ nay về sau không bao giờ nhúng tay vào việc tranh đấu của nhân loại, không hại người, không xuất hiện trước mặt người khác nữa.”

Khánh Trần không tỏ rõ ý kiến:

“Ta phải thấy Khánh Chuẩn trước đã.”

Tông Thừa và Linh nhìn nhau:

“Bắt đầu đi.”

Ngay sau đó, trong thế giới Siêu Đạo ở đại lục phía Tây, biên giới mới bắt đầu được hình thành liên tục.

Vốn dĩ thế giới chỉ rộng một nghìn km, nhanh chóng mở rộng ra hai trăm km nữa, hơn nữa đang bành trướng với tốc độ 100km/s.

Đầu tiên là vách núi cao chót vót, biển cả mênh mông, mây trắng cuồn cuộn.

Sau đó, thực vật sinh trưởng, chim muông thành từng đàn.

Thế giới có trước, tiếp đến là sự sống.

Tất cả người chơi trong thế giới Siêu Đạo đều dừng chân, họ thấy một thế giới mới, một thế giới bao la, hùng vĩ hơn trước.

Trong một ma trận máy chủ nằm trong dòng sông ngầm bên dưới mặt đất của đại lục phía Tây, một thế giới ảo tức tốc được dựng nên.

Cuối cùng, mọi người thấy sao trời lấp lánh di chuyển trên đỉnh đầu.

Tựa như một vũ trụ đang hình thành,

Nhưng khi thế giới này mở rộng đến một giới hạn nào đó, toàn bộ người chơi thấy được cơ thể trong thế giới ảo hóa thành bụi sao lóng lánh.