Ta đã đi hết con đường xa nhất trong tất cả con đường trên đời.
Trong giây lát, hắn vừa lùi lại tránh né đòn tấn công của công tước Phong Bạo, vừa lấy một chiếc kéo từ trong tay áo ra, xoẹt xoẹt, cắt ra hai cái bóng của mình từ hư không.
Khi công tước Phong Bạo lao đến trước mặt, hai cái bóng và Trương Mộng Thiên tạo thành đội hình tam giác, bao vây hậu duệ đáng sợ của tộc người khổng lồ và tiến hành đánh gọng kìm!
Hai cái bóng thình lình xuất hiện khiến năng lực né đòn tuyệt đối của công tước Phong Bạo rối loạn, Trương Mộng Thiên thừa cơ tiến lên, đồng thời tấn công kẻ địch cùng với hai cái bóng!
Công tước Phong Bạo định dùng vật cấm kỵ để rút lui khỏi vòng vây tâm giác, vật cấm kỵ King từng dùng để dịch chuyển tức thời thông qua việc trao đổi ánh mắt đang nằm trong tay hắn, nhưng thiếu niên Kỵ Sĩ đã mù, mánh khóe bảo vệ tính mạng cuối cùng của hắn không hề có tác dụng!
Không một ai ngờ được núi Ngân Hạnh lại lựa chọn Trương Mộng Thiên hoàn thành bước “giết tướng địch” cuối cùng!
Không một ai ngờ được núi Ngân Hạnh lại lựa chọn đưa Cắt Ảnh cho Trương Mộng Thiên làm át chủ bài!
Mọi người chỉ thấy được Bàn Cờ Thiên Đại mà không thấy bao công sức của ông lão suốt mười mấy năm.
Ông lão trên núi Ngân Hạnh dường như không cần đến Bàn Cờ Thiên Địa cũng có thể tìm ra được lựa chọn chính xác nhất trong trong số mệnh hỗn loạn.
Oành, oành, hai cái bóng đồng thời đập trúng lưng công tước Phong Bạo, còn Trương Mộng Thiên cầm Cắt Ảnh làm vũ khí, đâm vào cổ đối phương!
Máu tươi chảy ra, công tước Phong Bạo đạp bay Trương Mộng Thiên và từ từ lùi ra sau, nhưng hắn càng lùi càng cảm thấy mất sức, cuối cùng loạng choạng ngã ngồi trên vách núi.
Sau lưng là vách núi cắm quyền trượng xác sống, vạt áo trước đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.
Công tước Phong Bạo ấn vết thương trên cổ, còn định bột phát sức lực giết người, dù sắp chết cũng phải kéo Trương Mộng Thiên chết cùng, nhưng Linh chậm rãi đi đến từ phía xa.
Linh đi đến bên cạnh công tước Phong Bạo và ngồi xuống, nàng ôm công tước Phong Bạo vào lòng, khẽ cất tiếng hát.
Đó là bài ca dao hồi bé công tước Phong Bạo thích nghe nhất.
“Ngồi thêm một lát, đợi những vì sao vây quanh ta.”
“Hoa cứ nở rộ, không cần chờ kết quả.”
“Ta muốn ngủ yên, tìm một nơi yên tĩnh vắng bóng người.”
Vẻ tàn bạo trên mặt công tước Phong Bạo dần dần biến mất, hắn chỉ nằm yên trong ngực Linh, nhỏ giọng gọi:
“Mẹ ơi…”
Linh khẽ ừ.
Khóe miệng công tước Phong Bạo cong lên, hắn nhắm mắt lại.
Thú tìm vàng ở bên cạnh thèm thuồng đã lâu, sau khi công tước Phong Bạo chết đi, nó vội vàng lao đến chỗ quyền trượng xác sống, cắn nó như ăn bánh mì Pháp.
Ngọn lửa màu xanh trong hộp sọ lập tức biến mất, cực quang trên bầu trời cũng tiêu tan.
Trương Mộng Thiên vừa đứng dậy vừa lau vết máu khô bên khóe miệng, hắn quay người đi xuống chân núi.
Hắn nhìn sao băng vẫn đang bay qua trên đỉnh đầu, đột nhiên dừng lại:
“Đẹp quá.”
Giống như hắn thấy một bức tranh đẹp đẽ hơn mà đôi mắt của người thường không thể thấy được.
Trên núi Ngân Hạnh.
Cánh tay đang định hạ cờ của Tông Thừa chợt khựng lại, tuyết ngoài nhà cũng đã ngừng rơi, rồi hắn chợt thở dài.
Lão gia tử nhìn bàn cờ chăm chăm:
“Ta lại thắng rồi.”
Như một câu hai ý nghĩa, một ván cờ, hai chiến trường.
Trên bàn cờ, quân đen đang ở thế nguy hiểm, nhưng tất cả chẳng qua là để dụ địch xâm nhập, ở một góc khác, sát ý đã ẩn nấp ở đó từ lâu.
Tông Thừa nở nụ cười:
“Chiến đấu đa tuyến, mỗi một tuyến xoắn lại thành một sợi dây thừng ở khắc cuối cùng, khiến người ta thán phục. Ta khó tò mò nếu Trương Mộng Thiên không giết được công tước Phong Bạo thì phải làm sao?”
Lão gia tử lắc đầu:
“Sao có thể không giết chết được hắn, Cắt Ảnh đã mở hình thái thu dụng cấp hai, Trương Mộng Thiên còn chưa sử dụng thì trận chiến đấu đã kết thúc rồi.”
Tông Thừa như có vẻ suy tư, hắn không hỏi hình thái cấp hai của Cắt Ảnh là gì, trái lại hắn quan tâm một việc khác hơn:
“Linh là một nước cờ của ngài sao? Ta cho rằng thật ra công tước Phong Bạo còn có kế hoạch khác để kéo Trương Mộng Thiên xuống địa ngục cùng mình, nhưng hắn từ bỏ.”
Lão gia tử lại lắc đầu:
“Ta lợi dụng mọi thứ, nhưng chưa từng lợi dụng tình thân, chính Linh muốn đi, không liên quan đến ta.”
Tông Thừa tỏ vẻ thất vọng:
“Thì ra những tạo vật như công tước Phong Bạo và Linh cũng cần tình thân à.”
Lão gia tử hỏi:
“Ngươi còn ở lại đây làm gì?”
Tông Thừa đứng dậy sửa sang lại nếp gấp trên quần áo, hắn cười nói:
“Quả thực đến lúc ta lên sân khấu rồi, vốn dĩ ta không cảm thấy mình sẽ thua, nhưng bây giờ ta không dám chắc. Ngài khiến ta tận mắt thấy đại lục phía Tây bị tiêu diệt, có lẽ là muốn đập nát sự tự tin của ta nhỉ.”
“Kể từ khoảnh khắc ngươi cảm nhận được sự uy hiếp từ Khánh Trần, thì ngươi cũng đã không còn tự tin nữa.”