Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3031: Đoạn Đường Cuối 46




Lão gia tử cất toàn bộ quân cờ vào trong hộp:

“Nói thật tính nết ngươi cũng khá đáng yêu đấy, không giống bản thể Tông Thừa bị Lý Thần Đàn giết một nghìn năm trước, ít nhất ta không hoàn toàn ghét ngươi. Đi đi, ngươi đã không còn đường lui.”

“Lão gia tử, ta sẽ không thua.”

“Chưa chắc.”

Tông Thừa mỉm cười, xoay người xuống núi, như lão gia tử đã nói, đã có cảm ứng tâm linh của người khổng lồ và vật cấm kỵ ống tiêm, nếu hắn vẫn không ra tay thì chỉ có thể ngồi chờ chết.

Thời cơ hôm nay chỉ đến trong chớp nhoáng, một khi để vuột sẽ không xuất hiện lại nữa.

Bên ngoài chiến trường A5, mười hai họa sĩ Trần thị già đi đến sườn núi, yên lặng nhìn khung cảnh tan hoang trong chiến trường.

Sau lưng họ, hơn một nghìn cửu vạn cõng tranh cuộn, im lặng chờ đợi.

Họa sĩ Trần thị thấy đội quân xác sống lần lượt hóa thành tro bụi, cuối cùng trở thành nắm đất vàng trên mặt đất, cơ thể của bọn chúng đổ nghiêng như cát lún trong sa mạc.

Người khổng lồ:

“Oa!”

Tiếng reo hò bùng lên khắp mọi ngóc ngách của chiến trường, họ biết, nhất định là có ai đã giết chết công tước Phong Bạo, mới kết thúc cuộc chiến này.

Cuối cùng cũng chấm dứt, tất cả mọi người ngồi liệt dưới đất, vừa hưởng thụ cảm giác sống sót sau tai nạn, vừa thều thào hoan hô.

Họa sĩ Trần thị đứng trên sườn núi khẽ mỉm cười:

“Thực lòng mà nói ta muốn cho các ngươi vui vẻ thêm một lát, nhưng không được rồihọXin lỗi, lần này ta phải thắng.”

Dứt lời, mười hai họa sĩ Trần thị đi đến trước mặt cửu vạn, xé rách từng bức tranh họ đang cõng.

Nhân vật trong tranh không có ai khác ngoài hai vị thần Hỏa thần Chúc Dung và Thủy thần Cộng Công.

Mái tóc đỏ rực của Hỏa thần Chúc Dung dựng đứng, đôi mắt của Thủy thần Cộng Công màu xanh lam như tảng băng, dòng nước xanh vờn quanh mắt cá chân.

Mười hai nghìn vị thần bay lên, đến ngay trên khoảng không của chiến trường.

Thần Phật phủ kín bầu trời!

Thần Phật khắp trời mà Trần Dư từng mơ ước đã được tái hiện trong tay Khôi Lỗi Sư.

Mấy trăm năm trước, một mình Trần Huyền Vũ triệu hồn 1300 thần Phật, nhất chiến phong thần.

Ngày hôm nay, Khôi Lỗi sư muốn dùng mười hai nghìn thần Phật để thống trị thế giới này.

Tiểu Thất đang hưởng thụ cảm giác thoát nạn, ngẩng đầu lên thì thấy cả trời thần Phật, hắn cảm thấy không ổn chút nào:

“Xong chưa hả? Hả? Ta hỏi ngươi đã xong chưa hả?”

Điều tàn khốc trong trận chiến này là mỗi khi mọi người cho rằng đã thấy được hy vọng thì sẽ có người lấy nước lạnh dập tắt hy vọng của họ!

Cái quái gì vậy!

La Vạn Nhai đứng dậy, phẫn nộ hét lên:

“Ta không tin đêm trường vô tận, bó đuốc...”

Tiểu Thất ngắt lời hắn:

“Đuốc cái đầu ngươi ấy, đại ca, ngươi nhìn xem trên trời là cái gì kia, còn đuốc đuốc cái gì! Thấy hơn sáu nghìn Hỏa thần Chúc Dung chưa, bó đuốc không nằm trong tay chúng ta, mà ở trên đầu chúng ấy!”

Tiểu Ngũ:

“...Đúng là giống bó đuốc thật.”

Trần Chước Cừ mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn:

“Còn có hơn hai trăm Hỏa thần trông khác bình thường, trong số họa sĩ Trần thị còn có bán thần.”

La Vạn Nhai đằng hắng:

“Vậy các ngươi nói xem phải giải quyết thế nào?”

Tiểu Thất uể oải đứng dậy, nở nụ cười tiêu sái và nói:

“Bó đuốc nằm trong tay ai thì kệ thây nó, có thể chiến thắng hay không cũng kệ đi, trận chiến ngày hôm nay chúng ta chết trên chiến trường thì sao nào, chỉ là chết thôi mà!”

Hôm nay, mọi ngươi chứng kiến quá nhiều sinh tử, họ đã chai lì.

Nhưng đằng sau sự chai lì ấy không phải sợ hãi, không phải hối hận, mà là dũng khi dù chết cũng không hối hận!

Giọng Tiểu Thất đã khản đặc, hắn nói:

“Đứng lên cả đi, chết cũng phải đứng mà chết!”

Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người trên chiến trường nhao nhao đứng dậy, nhìn về thần thánh trên trời với ánh mắt kiên định.

Vương Tiểu Cửu đứng trên đống cát tạo thành từ xác chết, giơ thanh đao lớn về phía quân địch trên không trung.

“Giết!”

Nhưng đúng lúc này, một hạm đội bay đến và đâm về phía đám thần Phật kia không chút do dự, một thiếu nữ buộc tóc hai đuôi bay qua bay lại trong sự che chở của khí cầu máy!

Đó là Ương Ương, cùng với hạm đội của Khánh Khôn, Khánh Nhất đến từ Kiếm Môn Quan!

Thần Phật trên trời đánh hạ từng chiếc khí cầu máy, nhưng hạm đội này vẫn không hề chùn bước.

Tạm thời giữ chân thần Phật!

Cùng lúc đó, trong dinh thự của Trần Dư ở thành phố số 7, Jindai Kura đứng trong sân ngắm hoa, hắn đã không thấy gì nữa, chỉ vươn ngón tay ra chạm nhẹ vào đóa hoa mai vừa nửa.

Vị quý công tử này vẫn mặc kariginu màu trắng, hắn cười nói:

“Người ta nói hoa mai ngát hương nhờ đông giá, nhưng thật ra hoa mai không thơm vì cái lạnh, mà nó vốn đã tỏa hương rồi.”

Đằng sau hắn là một chiếc đồng hồ cổ đang điểm giờ.

Từng tiếng tích tắc làm nền, ám ảnh chi môn mở ra, Khánh Kỵ đi ra, hỏi:

“Xong chưa?”

“Được rồi, đi thôi.”

Jindai Kura đi vào ám ảnh chi môn trước, hắn xuất hiện chiến trường.