Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3028: Đoạn Đường Cuối 43




La Vạn Nhai nói:

“Vậy thì không được, đội quân xác sống đông hơn họ, sớm muộn gì anh linh đội quân Tây Bắc cũng sẽ giải quyết hết. Ông chủ Trịnh, chúng ta phải nghĩ cách tìm được công tước Phong Bạo, chỉ khi tìm được người khống chế đội quân xác sống thì trận chiến này mới có thể kết thúc.”

Trịnh Viễn Đông lấy Chân Thị Chi Nhãn màu đen ra, giơ tay ra đóng băng nghìn dặm:

“Yên tâm, có người đi tìm rồi. Đội quân Tây Bắc đến không phải để cứu thế giới, mà là để kéo dài thời gian cho chúng ta.”

La Vạn Nhai giật mình, hắn lập tức nhớ lại những chuyện đã xảy ra trên chiến trường, nhớ lại xem ai không có mặt trong trận chiến đấu này, người vắng mặt chắc chắn đang trên đường tìm kiếm công tước Phong Bạo.

...

Tuyết rơi trên đường núi, tuyết phủ Hắc Sơn như thiếu niên bạc trắng mái đầu.

Một người đàn ông trung niên và một cậu trai đội tuyết đi theo một con Xuyên Sơn Giáp màu vàng ánh kim, Xuyên Sơn Giáp là thú tìm vàng của Tòa án cấm kỵ, chuyên môn tìm kiếm vật cấm kỵ và ăn chúng.

Trên đường, con thú tìm vàng đáng yêu này dẫn hai người họ đi lên đỉnh núi, mấy trăm vật cấm kỵ từng xuất hiện ở đó, mùi của vật cấm kỵ còn lưu lại khiến thu tìm vàng thèm nhỏ dãi.

“Vân Kính tiên sinh, chúng ta thật sự có thể tìm được kẻ địch sao?”

Trương Mộng Thiên hỏi.

Lý Vân Kính trả lời một cách bình tĩnh:

“Ông lão trên núi Ngân Hạnh nói có thể, vậy thì nhất định có thể tìm được.”

“Ngươi tin ông ấy à?”

Trương Mộng Thiên tò mò.

“Lý Vân Thọ và lão gia tử Lý Tu Duệ tin tưởng đối phương, vậy thì ta cũng tin.”

Lý Vân Kính trả lời.

Đúng lúc này, hai người họ chạm trán 12 Người Xem Mệnh cấp A đang chạy xuống núi để đến chiến trường.

Hai bên dừng lại, cách nhau vài trăm mét, Lý Vân Kính cũng là cao thủ cấp A, hắn xắn tay áo tang lên và nói:

“Ngươi đi giết người sau màn, những người này giao cho ta.”

Trương Mộng Thiên biết Vân Kính tiên sinh bắt đầu nghiêm túc, lần trước đối phương xắn tay áo lên là khi cướp sách bò nhúng lẩu với mình, ngoại trừ lần đó thì không có chuyện nào khác đáng để đối phương làm vậy nữa.

Trương Mộng Thiên thắt chặt mảnh vải trắng che mắt mình rồi xuyên thẳng qua nhóm Người Xem Mệnh như không coi ai ra gì, dọc theo đường núi đi lên trên:

“Nhường đường nào.”

Những Người Xem Mệnh này thật sự nhường đường cho hắn, họ biết, mình không địch lại thiếu niên này.

Lý Vân Kính nhìn bóng lưng Trương Mộng Thiên, hồi tưởng lại lần đầu tiên mình thấy thiếu niên này, khi ấy chỉ cảm thấy đối phương nhếch nhác, lạnh nhạt, đáng thương.

Bây giờ hắn đã có phong thái bậc thầy rồi.

Trương Mộng Thiên làm lơ âm thanh chém giết sau lưng mà tập trung đi theo thú tìm vàng lên đỉnh núi, “thấy” công tước Phong Bạo đang cầm một chiếc quyền trượng lớn.

Công tước Phong Bạo không quan tâm đến chiến trường, hắn quay đầu nhìn Trương Mộng Thiên, bập bẹ dùng tiếng Trung nói với hắn:

“Dũng khí đáng khen.”

Nhưng công tước Phong Bạo nhìn kỹ.

Trương Mộng Thiên đứng trên đỉnh núi, như thể dung hợp với thế giới, hắn là thiên địa, thiên địa là hắn.

Dù thời gian trôi qua, năm tháng đổi dời, bãi bể hóa nương dâu, chỉ có thiêu niên không thay đổi.

Công tước Phong Bạo nheo mắt, hắn bỗng cảm thấy đối phương có lẽ là đối thủ khó giải quyết nhất mình từng gặp được, tuy thiếu niên đã mù, nhưng hắn có cảm giác mình bị nhìn thấu.

Trước khi quyết chiến, hắn nghĩ mình sẽ gặp Khánh Trần, sẽ gặp Lý Thúc Đồng, sẽ bị đông đảo kẻ địch tấn công.

Nhưng không tài nào ngờ được, cuối cùng đối thủ trong trận quyết chiến lại là một thiếu niên mù chưa từng nghe danh.

Khi đối phương xuất hiện ở trước mặt, trong tiềm thức công tước Phong Bạo cảm thấy điều này hợp lý.

“Được rồi, ta đang rất vội đấy.”

Trương Mộng Thiên mỉm cười và nói, sau đó hắn xông lên tấn công công tước Phong Bạo.

Công tước Phong Bạo vừa giao thủ đã cảm thấy khác thường, vì hắn có kỹ năng né đòn tuyệt đối, có thể thấy trước chiêu thức của Trương Mộng Thiên, mà giác quan thứ sáu bẩm sinh của Trương Mộng Thiên dường như đã dung hợp với ý chí của thế giới.

Mỗi khi công tước Phong Bạo ra tay, Trương Mộng Thiên cũng có thể cảm nhận trước được hành động của hắn.

Không giống Lý Khác sử dụng balo phục chế lấy được năng lực né đòn tuyệt đối, vì Lý Khác mượn năng lực này, còn Trương Mộng Thiên có sẵn khả năng biết trước.

Chỉ sau mười mấy giây chiến đấu, công tước Phong Bạo đã lờ mờ cảm nhận được năng lực né đòn tuyệt đối của thiếu niên này dường như còn nhanh hơn hắn!

Sao có thể thế được? Rõ ràng Người Xem Mệnh mới là người đại diện cho năng lực né đòn tuyệt đối!

Khác với lối tấn công hung mãnh tự nhiên của Kỵ Sĩ, phong cách chiến đấu của Trương Mộng Thiên nhẹ nhàng hơn, như một dải khỏi xanh trên trời, ngươi thấy nó ở đằng kia, nhưng khi vươn tay ra với thì nó lập tức né tránh.

Công tước Phong Bạo chỉ cảm thấy có một luồng gió mát luôn theo bên cạnh mình.

Hắn hừ lạnh một tiếng, ra tay vừa nhanh chóng vừa mạnh mẽ.

Bịch, bịch, công tước Phong Bạo đấm và đá trúng vai trái và vai phải của Trương Mộng Thiên, suýt nữa khiến Kỵ Sĩ thiếu niên rơi xuống vách núi.