Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3027: Đoạn Đường Cuối 42




Về phương diện chiến đấu cá nhân, đương nhiên họ không phải đối thủ của thú binh, nhưng trình độ chiến đấu mà họ thể hiện quả thực quá lợi hại.

Năm, sáu anh linh một tổ, gặp thú binh xác sống là có thể phanh thây nó ngay.

Lúc này, ở trên một sườn núi khác, bóng hình màu vàng lại xuất hiện, La Vạn Nhai nhìn sang thì phát hiện ra đó là Trần Gia Chương là kim thi của Liên tộc.

Sau khi kim thi lao xuống núi, Nam Cung Nguyên Ngữ của Hội Tam Điểm, Khánh Lăng, Lý Thành dẫn theo nhân viên tình báo ở căn cứ A02 ngày xưa đồng thời chạy đến chiến trường.

Đến đây vẫn chưa phải kết thúc, nhóm Lý Thành cũng xuống dưới, những người du hành được bảo hộ ở Kình Đảo cũng gia nhập cuộc chiến trong sự chỉ hủy của Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, Trương Thiên Chân, Lý Đồng Vân, Jinguji Maki!

Tuy tất cả thức thần của Jinguji Maki bị phong ấn, nhưng cô bé là bán thần Kỵ Sĩ!

Đội quân xác sống ồ ạt tràn vào chiến trường, viện quân cũng đang ùa vào chiến trường!

Thảm họa xảy đến với nhân loại, không một ai vắng mặt.

Như Khánh Trần chờ mong, thế giới này không cần một người nào đó cứu vớt, mà tất cả mọi người tập hợp ở đây, dũng cảm chiến đấu vì hy vọng.

Đó mới là thời khắc đáng ghi lại nhất của văn minh nhân loại.

Dường như người khổng chế đội quân xác sống đã phát hiện ra sự khác thường, nếu nhóm anh linh này cứ lao ra liên tục thì đội quân xác sống sẽ tổn thất nghiêm trọng!

Hơn bốn nghìn người khổng lồ đã chết xung phong, mang theo đội quân xác sống nhanh chóng xông lên, chặn anh linh ở cửa mật thược chi môn.

Dù anh linh của đội quân Tây Bắc đông đến mấy, nếu không đi ra ngoài thì cũng không được ích gì.

Để miễn cho các thành viên Hội Phụ Huynh tiếp tục tử trận, Trịnh Viễn Đông dứt khoát đặt mật thược chi môn ở trước mặt trận, để anh linh của đội quân Tây Bắc che chở cho Hội Phụ Huynh phía sau.

Nhưng cũng bởi thế mà bây giờ họ bị đội quân xác sống chặn đường.

La Vạn Nhai lớn tiếng nói:

“Ông chủ Trịnh, mang mật thược chi môn rời đi, cách xa chiến trường ra, chỉ cần có thể thắng trận thì bọn ta sao cũng được!”

Nhưng Trịnh Viễn Đông chỉ đáp:

“Không cần, viện quân không chỉ có mỗi bọn ta.”

La Vạn Nhai sửng sốt, đúng vậy, sao ông chủ Trịnh có thể phạm sai lầm cấp thấp như thế được, nhất định còn có phương án kháchọNhưng phương án dự phòng ở đâu?

Trên chiến trường, Người du hành trên Kình Đảo, Liên tộc, Hội Tam Điểm không đủ để quyết định tình hình cuộc chiến.

Cũng không đủ để giúp anh linh quân Tây Bắc mở đường tấn công, vậy thì ông chủ Trịnh đang chờ ai?

“Mau nhìn trên trời! Thanh Ngưu!”

Tiểu Ngũ hét lên.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, Lý Thúc Đồng ngồi nghiêng trên lưng Thanh Ngưu bay từ phương xa lại đây, khí thế sắc bén như trăng lưỡi liềm trên bầu trời.

Trong đêm tuyết rơi, vị bán thần này hít sâu một hơi, gió tuyết cuộn xoáy, dường như cả cực quang và ngân hà lộng lẫy trên không trung đều bị hắn hút vào trong miệng!

Hô Hấp Thiên Địa!

Há chẳng thấy, nước Hoàng Hà tự trời tuôn! Cuồn cuộn ra khơi chẳng quay về!

Một luồng vân khí từ trên trời đổ ập xuống như thác nước, cuốn theo gió tuyết mịt mù, tựa như một thanh đao khổng lồ.

Khi đội quân xác sống đông đúc dưới mặt đất xông lên tấn công thì bị vân khí tẩy trừ, tất cả hóa thành xương khô, rơi vãi trên nền đất.

Nhưng thế còn chưa đủ, Lý Thúc Đồng lại lấy Sạc đa năng ra, lặp lại chiêu thức đáng sợ ấy một lần nữa!

Tuyết trắng gột rửa núi sông, mở con đường tấn công cho anh linh quân Tây Bắc, những cơn gió rít gào trên chiến trường, như khúc hát của trời cao!

La Vạn Nhai chẳng biết tại sao đôi mắt mình ươn ướt, hắn cảm thấy khi ngươi không muốn từ bỏ, thế giới này chắc chắn sẽ cất tiếng hát vang vì ngươi.

Sau đó, càng ngày càng nhiều anh linh lao ra từ mật thược chi môn, lại bước vào chiến trường cứu vớt thế giới, như những gì họ đã làm một nghìn năm trước!

Sắc vàng vô tận và màu xám tro của đội quân xác sống va chạm, màu vàng kim ấy vô cùng xán lạn, vô cùng rực rỡ, tỏa ra hào quang chói lọi!

Nhưng anh linh biết, sau khi bị trọng thương trí mạng, họ sẽ hóa thành tia sáng bay về Tây Bắc, trở lại thần điện anh linh để tĩnh dưỡng.

Trương Tiểu Mãn lao lên trước nhất, cười to:

“Ta đi trước một bước!”

Đại Hốt Du càn quét chiến trường như chiếc xe tăng, khi còn sống hắn đã lên cấp A, bây giờ nhờ có thần điện anh linh của Nhâm Tiểu Túc nên sớm đã phá vỡ xiềng xích cấp A:

“Ta kiên trì thêm một lát!”

Trong trận chiến, các anh linh lần lướt hóa thành tia sáng bay khỏi mặt trận, như mưa sao băng Leonids, nhanh và liên tục, tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.

Các anh linh vừa cười vừa xông trận, khi gặp người sống, họ sẽ cười nói:

“Bọn ta không chết được, bọn ta lên trước!”

La Vạn Nhai quan sát tình hình cuộc chiến, bỗng nhiên hắn hỏi:

“Anh linh Tây Bắc có bao nhiêu người?”

Trịnh Viễn Đông nói:

“Số người dự tính là 278911, số người thực tế là 278911.”