Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3017: Đoạn Đường Cuối 32




Trên chiến trường, tiếng kêu giết rung trời.

Hội Phụ Huynh.

Tộc người khổng lồ.

Hỏa Đường.

Tổ chức Kỵ Sĩ.

Trước khi Khánh Trần trở lại đại lục phía Đông từng nghe kể về những câu chuyện truyền kỳ về mình cùng những con người trước mặt.

Trong căn phòng u ám, Nhất dùng chất giọng nhẹ nhàng kể chuyện, hắn vừa ăn bánh quy vừa lắng nghe.

Khi ấy, hắn giống như đang nghe âm thanh thôi chứ thậm chí còn không coi nhân vật chính trong câu chuyện ấy là mình.

Mọi thứ trong những câu chuyện quá vãng ấy cách học sinh 17 tuổi cấp ba như hắn quá xa xôi, hoàn toàn không dung nhập được vào trong đó.

Giờ khắc này, Khánh Trần nhìn người khổng lồ trông như thần khổng lồ Titan xuất hiện trước mặt mình, như thấy được một nhóm Khoa Phụ giẫm lên núi sông.

Trong khoảnh khắc hơn năm nghìn người khổng lồ tấn công quân đoàn thú nhân, thú binh phía trước liên tiếp ngã xuống như quân bài domino.

Hắn nhìn các thành viên Hội Phụ Huynh khập khiễng lao xuống dốc núi, dìu nhau xông pha chiến trận, khi gặp quân đoàn thú nhân còn có thể bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ.

Hắn nhìn bốn Kỵ Sĩ dù bị thương vẫn lao vào chém giết với quân đoàn thú nhân, cùng nhau đi tìm ba lão quái vật Người Xem Mệnh, đuổi giết họ khắp chiến trường.

Từ phía nam sang phía bắc, từ đằng đông đến đằng tây.

Những người này không biết họ đến chiến trường này liệu có chiến thắng được không.

Những người này không biết sau khi đến đây họ còn có thể sống sót trở về được hay không.

Vốn dĩ họ đã hoàn thành trách nhiệm của mình, canh giữ phòng tuyến của mình, có thể nghỉ ngơi.

Nhưng khi noi này cần người, họ vẫn đến đây, không ngần ngại, không chùn bước.

Giọng nói ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ của Tiểu Nhị vẫn còn vang lên bên tai:

“Ông chủ, ông chủ! Viện quân của chúng ta đến đông đủ rồi!”

Tất cả mọi người hưng phấn hô to:

“Viện quân!”

Lúc này, ngay cả Khánh Trần cũng bị niềm vui dạt dào này lây nhiễm, hắn bất giác nở nụ cười, thậm chí còn hô lên với mọi người.

Cho đến giờ phút này, cuối cùng hắn đã có cảm giác mình đang tham gia vào câu chuyện này, mà không còn là người ngoài cuộc nữa.

Bên ngoài vòng vây.

Quân cứu viện từ tộc người khổng lồ và Hội Phụ Huynh gia nhập cuộc chiến từ hai bên, tuy số lượng không nhiều nhưng lại phá tan đội hình của quân đoàn thú nhân, khiến chiến thuật của chúng rối loạn.

Những người khổng lồ cầm bắp chân của thú binh như cầm gậy và vung loạn xạ, đập đám thú binh bôm bốp khiến chúng không đứng lên nổi.

Trong vòng vây.

“Đi theo ta!”

Tiểu Nhị dẫn dắt đội ngũ tinh nhuệ của Hội Phụ Huynh, bắt đầu tập trung đột phá một hướng hòng mở lối trong và ngoài vòng vây, tập hợp với viện quân.

Khánh Trần gần như đã kiệt sức đi theo sau thành viên Hội Phụ Huynh, một khi có người gặp nguy hiểm là hắn lập tức ra tay cứu giúp.

Tất cả mọi người đã giết đến mức mất khống chế, Khánh Trần cũng không ngoại lệ.

Máu tươi nhuốm đẫm cơ thể họ, không rõ là máu của thú binh hay máu của mình, không biết họ đã chém giết bao lâu, vài thú binh xung phong liều chết, lợi dụng thân hình vạm vỡ lao về phía Tiểu Nhị.

Khánh Trần lập tức vọt ra từ bên cạnh, tay không bắt được móng vuốt của thú binh.

Đột nhiên hắn vặn eo, kéo thú binh xoay tròn hai mươi vòng rồi mới buông tay, ném văng đối phương ra.

Rầm một tiếng, thú binh bị ném ra nện trúng phe thú binh khiến quân địch ngã nháo nhào.

Nhưng ngay sau đó tất cả mọi người đều ngớ ra, Tiểu Nhị và Tiểu Thất ở bên ngoài quay sang nhìn nhau.

Một giây sau, Tiểu Nhị hoàn hồn, tức hắc gào lên:

“Các anh em, giết ra ngoài!”

“Giết ra ngoài!”

Người ở trong lẫn ngoài vòng vây đồng loạt lao về hướng đông như nước chảy về nguồn, cuối cùng tập hợp lại một chỗ!

Nhưng lực chú ý của Tiểu Thất không nằm ở trên người Tiểu Nhị, hắn nhìn Khánh Trần, rơi nước mắt vì xúc động:

“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng quay trở về rồi!”

Khánh Trần bị Tiểu Thất nhìn chăm chăm đế mức sởn gai ốc:

“A...Ngươi là ai?”

Tiểu Thất sững sờ:

“Ta là Người Nhà trung thành nhất của ngài!”

Tiểu Nhị lập tức chửi ầm lên:

“Cái thằng này ngươi lòng lang dạ sói, định thừa dịp Phụ Huynh mất trí nhớ lẫn vào Nhà Đen à?”

Tiểu Thất:

“Ngươi đừng có mà phá đám ta…”

Khánh Trần dở khóc dở cười, gì thế này, những người này không có một ai đứng đắn à?

Đây là đội ngũ mình dẫn dắt trước kia ư? Không giống tính cách của mình lắm!

Chỉ trong giây lát gián đoạn, quân đoàn thú nhân lại bao vây họ, giống như muốn ngăn trở trong và ngoài lần nữa.

Điều kỳ lạ là vừa rồi Tiểu Thất hét to “Ông chủ, cuối cùng ngài cũng quay trở về rồi!” đã lan truyền, khiến tất cả viện quân của Hội Phụ Huynh kích động, người nào người nấy cũng cố chen về phía này như phát điên, muốn tận mắt nhìn thấy ông chủ “ra ngoài đi rừng, bặt vô âm tín” của mình!

Thế nhưng họ chưa kịp nhìn thấy Khánh Trần thì thú binh đã xông lên ép họ lùi lại, chặn tầm mắt của mọi người.