Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3016: Đoạn Đường Cuối 31




Khi họ đến cổng núi Hỏa Chủng, những hán tử Hỏa Chủng đã bao vây khoảng hơn mười kỵ binh của Khánh Thị, Đại trưởng lão hỏi Khánh Tầm:

"Ngươi không sợ chết sao?"

Khánh Tầm cười và trả lời:

"Ta là khách đến uống rượu, tại sao ta lại chết?"

Đại trưởng lão rõ ràng cảm nhận được đối phương không hề tỏ ra sợ hãi!

Là một người bình thường, Khánh Tầm không đi cùng đội quân cao thủ mà chỉ có một mình Khánh Kỵ- người trông có chút non nớt bảo vệ hắn.

Phong thái đó dù chỉ là uống rượu tán gẫu thôi cũng có thể khiến Đại trưởng lão Hỏa Chủng cảm thấy khâm phục.

Sau cuộc gặp gỡ đó, Khánh Thị đã bí mật liên minh với Hỏa Chủng, sử dụng Hỏa Chủng và cấm kỵ chi địa số 8 làm rào cản để ngăn chặn đội quân Trần Thị.

Kể từ đó, Hỏa Chủng chưa bao giờ bị đe dọa ở biên giới phía tây nam, và hàng năm Khánh Thị thậm chí còn bí mật gửi đến rất nhiều quà tết.

Nhiều người không biết rằng sau khi Khánh Tầm sống ẩn dật ở núi Ngân Hạnh, Đại trưởng lão đã nhiều lần cải trang đến thăm hắn vì đã nhiều năm không gặp.

Dần dần, vị Đại trưởng lão Hỏa Chủng đã coi Khánh Tầm như một người bạn.

Ngày hôm đó sau khi uống rượu xong, Đại trưởng lão mới biết vì sao đối phương lại sống ẩn cư, cũng từ đó biết rằng nếu không phải vì muốn báo thù cho con trai và con dâu thì Khánh Tầm tuyệt đối sẽ không rút lui.

Để trả thù, đối phương đã giết tất cả những kẻ tình nghi trong Khánh Thị, bây giờ biết được hung thủ thật sự là khôi lỗi sư, hắn nhất định phải giết chết khôi lỗi sư thì mới có thể làm thỏa cơn giận nhiều năm của Khánh Tầm.

Hiện tại khôi lỗi sư vẫn chưa xuất hiện, chiến tranh nhất định chưa dừng lại ở đây!

Đại trưởng lão thở hổn hển nói:

"Chờ một chút! Chờ một chút! Nhất định còn có quân chi viện!"

Vì trận chiến quá khốc liệt nên cơ bắp của hắn có chút yếu đi, bộ râu của hắn run lên khi hắn nói.

Nhưng sau khi hắn nói một lúc lâu vẫn không thấy quân chi viện đâu.

Thần tử Gia Thố đứng bên cạnh Đại trưởng lão thấp giọng hỏi:

"Nếu thật sự không có quân chi viện thì phải làm sao?"

Đại trưởng lão tạm thời vẫn chưa thể chắc chắn nhưng ngay sau đó hắn lại trở nên kiên định.

“Nhất định sẽ có!”

Dường như sau khi Đại trưởng lão dứt lời thì liền thấy những bóng người vạm vỡ đột nhiên từ trong sườn núi bên trái chiến trường đi ra!

Tộc Người khổng lồ!

Tuy nhiên, họ đều có vết thương trên cơ thể, trên thân hình cường tráng nhưng thê lương của họ là những vệt máu khô.

Sau khi từng người một đến chiến trường, họ tham gia trận chiến mà không do dự.

Ngày càng nhiều bóng người vạm vỡ lần lượt xuất hiện trên sườn núi sau đó lao xuống núi không chút do dự.

Những Người khổng lồ giống như những chiến xa cuồn cuộn lăn bánh xông tới để lại âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc!

Ngay sau đó, Lý Trường Thanh và những người khác cũng xuất hiện trên sườn núi, họ rời khỏi chiến trường trước, nhưng bị những Người khổng lồ đến sau vượt qua và cùng nhau đến.

Trong doanh trại bị quân đoàn Thú Nhân bao vây, tiếng reo hò vang lên:

"Quân chi viện đến! Lại có thêm quân chi viện đến!"

"Nhìn kìa, phía bên kia cũng có."

Mọi người quay đầu nhìn về sườn núi bên phải thì thấy bốn kỵ sĩ Bán Thần đang đứng trên đỉnh núi, họ là Lý Khác, Trần Chước Cừ, Hồ Tĩnh Nhất, Vương Tiểu Cửu!

Đằng sau họ còn có 27 kỵ sĩ cấp A!

Sau khi những kỵ sĩ này lao xuống, vào lúc các thành viên của hội Phụ Huynh và các tướng lĩnh của Khánh Thị đều nghĩ rằng có rất nhiều quân chi viện thì bên sườn núi bên phải lại xuất hiện một bóng đen.

Có người đi khập khiễng, có người chỉ buông thõng tay, ánh mặt trời chiếu rọi sau lưng, từ chiến trường nhìn lại, chỉ thấy bóng đen dày đặc đứng trên sườn núi!

Ngay sau đó, tất cả mọi người dù có bị thương hay không đều lao xuống như thể muốn bao vây quân đoàn Thú Nhân!

Thế giới sụp đổ.

Người trở về mất phương hướng.

Mọi thứ vẫn còn kịp! Thế giới đã bắt đầu nghịch chuyển!

Có người từng uống trà Cảnh sơn nhanh mắt nói:

"Là Tiểu Thất! Là Lão La! Là Tiểu Ngũ..."

Trong lúc nói, có người còn nghẹn ngào liên tục lau nước mắt.

Có người cười hỏi:

"Khóc cái quái gì chứ?"

Người kia nghẹn ngào vừa lau nước mắt vừa nói:

“Ta đâu có khóc, ta bị cát bay vào mắt thôi.”

Vất vả quá mà, một mình chiến tuyến A5 đã phải phòng thủ suốt 8 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được quân chi viện.

Không hiểu vì sao các thành viên bị bao vây của hội Phụ Huynh chỉ muốn hét lên!

Huynh đệ tỷ muội đều đang ở cùng nhau, dù cùng chết ở đây cũng không thấy hối tiếc!

Khánh Trần đứng giữa đám người thấy có chút xúc động, hắn nhìn hết viện binh này đến viện binh khác xông lên bất chấp sống chết, có lẽ đây là nguyên nhân hắn kiên trì tới đây trước khi khôi phục trí nhớ.

Mọi người đều đã đánh giá thấp quyết tâm của họ!