Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 3011: Đoạn Đường Cuối 26




Ngày mốt là full và sau đó sẽ có ngoại truyện ạ.

---

La Vạn Nhai kéo hắn lên:

"Hay là ngươi dẫn theo những người bị thương ở lại nghỉ ngơi, những người lành lặn như chúng ta sẽ tiếp tục lên đường đến chi viện."

Tiểu Thất nói đùa:

"Trừ đi những người bị thương thì các ngươi chỉ còn lại hơn 300 người, không đủ cho tây đại lục nhét kẽ răng nữa ấy chứ."

La Vạn Nhai suy nghĩ một chút:

"Cũng đúng."

Tiểu Thất đứng thẳng lên và nói:

"Đi thôi, các đồng đội vẫn đang đợi chúng ta...Lão La, trước đây ngươi nói rằng chúng ta một lũ lang thang đầu đường xó chợ, còn ngươi là đại ca giang hồ phiêu bạt khắp nơi, ta là khách hàng thường xuyên của hộp đêm, tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này một cách kỳ lạ vậy chứ?"

Tiểu Ngũ cười nói:

"Ra nông nỗi gì ở đây chứ, ngươi nói giống như tất cả mọi người đều là thanh niên lầm đường lỡ bước không bằng, có biết dùng từ không đấy!"

La Vạn Nha dìu Đại Vũ tiếp tục đi về phía trước, cười lớn:

"Chúng ta không phải vì niềm tin sao? "

"Niềm tin của chúng ta là gì?"

"Này, bây giờ còn nhắc đến niềm tin gì chứ? Một đám lưu manh thối mà bày đặt tỏ ra văn vẻ, lo hoàn thành nhiệm vụ đi! Lão La, ban đầu ta cũng bị ngươi dụ dỗ gia nhập hội Phụ Huynh, bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục tẩy não bọn ta sao! "

La Vạn Nhai cười lớn:

"Lo hoàn thành nhiệm vụ!"

Đội quân hội Phụ huynh xông pha đến các chiến trường khác, tốc độ tuy chậm nhưng tiếp tục không ngừng.

Lúc này, ba bóng người xuất hiện ở trước mặt họ, Trần Chước Cừ vai quấn băng, Hồ Tĩnh Nhất đùi quấn băng, VươngTiểu Cửu lưng quấn băng, ba người họ tới đây để tụ hợp với hội Phụ Huynh.

Lý Khác đứng ở đầu hàng đột nhiên quay lại với một chiếc ba lô bản sao trên lưng:

"Mọi người, ta phải đi trước một bước, không kịp thời gian nữa rồi."

Tiểu Thất nghiêm túc nói:

"Cố gắng sống sót chờ chúng ta tới."

"Ừm."

...

Chiến trường A5 ngổn ngang xác chết, máu chảy thành sông.

Đất vàng ban đầu dần dần bị nhuộm đen bởi máu khô.

Chiến trường hơn 10km kẹp giữa hai ngọn núi trở nên vô cùng thê lương.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu trên bầu trời, mọi người như được bao phủ bởi một lớp mạ vàng.

Bây giờ Khánh Trần rất mong muốn khôi phục trí nhớ và giải phóng phong ấn của chính mình.

Lần này, hắn chỉ hy vọng mình có càng nhiều vũ khí giết người, chứ không phải chỉ là một đấm một cước mà giết chết những thú binh kia.

Nó thật sự quá chậm!

Một khi lượng máu của những ông chủ khác giảm xuống giá trị tới hạn thì họ sẽ ngay lập tức sử dụng một chiêu lớn để tiêu diệt những đối thủ gà mờ khác, nhưng Khánh Trần thì lại không thể.

Hắn cũng hy vọng sau khi chiến đấu rồi bị thương thì bản thân sẽ nhớ ra điều gì đó, nhưng kết quả lại chẳng nhớ được gì.

Khánh Trần đã chiến đấu quá lâu, mỗi lần hắn tấn công đều dùng hết sức lực nên hắn dần dần kiệt sức, hắn bắt đầu thở dốc dữ dội, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

Trước đây không ai có thể nhìn rõ khi hắn tung cước, nhưng bây giờ thì khác, mọi cử động của hắn đều có thể thấy bằng mắt thường.

Chiến trường rộng lớn, thú binh ráo riết khắp nơi, Khánh Trần cảm thấy mình đang ở trong nhà ga xe lửa đông đúc nhất trong mùa du lịch của lễ hội mùa xuân, nhìn thoáng qua hoàn toàn không thấy gì khác.

Thật là một phép ẩn dụ kỳ diệu...Khánh Trần lẩm bẩm trong bụng.

Ngay sau đó, khi thấy hắn đã hoàn toàn kiệt sức, một lão quái vật Người Xem Mệnh lại lén lút bay ra từ trong quân đoàn Thú Nhân.

Lão quái vật Người Xem Mệnh này không vội vàng lại gần, hắn đứng cách đó hàng chục mét rồi rút phi tên từ trong tay áo ra và thổi mạnh.

Nhưng vào lúc hắn thổi pgi tên ra thì Khánh Trần đột nhiên xoay người, kẹp hai ngón tay ở giữa và bóp nát phi tên một cách dễ dàng.

Lão quái vật Người Xem Mệnh cảm thấy không ổn, Khánh Trần lúc này không hề còn vẻ mệt mỏi như trước nữa?

Người Xem Mệnh đã từng thử qua cái này, tốc độ của phi tên này còn nhanh hơn súng đạn rất nhiều, nhưng Khánh Trần lại có thể dễ dàng bắt lấy và bóp nát ở trong tay, hóa ra vẻ mệt mỏi lúc trước của hắn là giả!

Khánh Trần đã liên tiếp phá hủy hai vật cấm kỵ.

Mặc dù vương thất Roosevelt có rất nhiều vật cấm kỵ nhưng họ không thể chịu được sự phá hủy như vậy!

Hơn nữa, năng lực dùng tay không phá hủy vật cấm kỵ này cũng khiến lão quái vật thấy nghi ngờ và hoàn toàn không dám đích thân tiến lên tiêu diệt Khánh Trần.

Nhưng trên thực tế, Khánh Trần không hề dùng vũ lực để nghiền nát những vật cấm kỵ, những vật cấm kỵ là đại diện cụ thể cho quy tắc và ý chí thế giới, bây giờ hắn đã có một thế giới của riêng mình, khi hắn tiếp xúc với vật cấm kỵ, quy tắc của hai thế giới sẽ va chạm với nhau.

Khánh Trần cảm thấy mình vẫn chưa dùng lực nhưng những phi tên trước đó và lúc này đều đã vỡ vụn.

Ngay cả bản thân Khánh Trần cũng cảm thấy kỳ lạ, sau khi mất trí nhớ, hắn vẫn luôn nghe Nhện Đen và Nhất nói về sức mạnh của những vật cấm kỵ...Nhưng cái này cũng không lợi hại cho lắm!