Lão gia tử hơi ngạc nhiên...
Khánh Trần đã từng nói ở tây đại lục cũng có xuất hiện Người Xem Mệnh nhưng lại không ngờ từ đầu đến cuối Người Xem Mệnh trên thế giới này đều chỉ là một người trước mặt!
Liên bang và vương quốc Roosevelt đã trải qua hàng nghìn năm, trong suốt hàng nghìn năm này không biết bao nhiêu sinh mệnh đã đến thế giới này rồi lặng lẽ ra đi.
Còn tên Người Xem Mệnh này lại luôn ẩn náu trong bóng tối và quan sát những thăng trầm của cuộc sống trên thế giới.
Lão gia tử cảm khái nói:
"Ngươi là vong hồn sao? Sao ở đâu cũng có ngươi vậy.”
"Đây là lần đầu tiên có người gọi ta như vậy."
Tông Thừa cười nói:
"Nếu đã có mạng sống vô tận thì ta đương nhiên phải trải qua càng nhiều cuộc sống. Tây đại lục còn tưởng rằng ta tới đây lần đầu tiên, nhưng họ lại không ngờ rằng trăm năm trước ta đã từng đến đó rất nhiều lần cũng đã từng cùng gia tộc Người Xem Mệnh đại chiến, nếu ngươi cho rằng trong trận quyết chiến, quân bài của họ chỉ là một đám thú binh ngu ngốc thì ngươi nhất định sẽ tổn thất lớn.”
"Ồ?"
Tông Thừa nghiêm túc nói:
"Ta thậm chí còn nghĩ rằng không cần đến ta ra tay Khánh Trần cũng sẽ chết trên chiến trường."
Lão gia tử bình tĩnh hỏi:
"Họ sẽ có phương án dự phòng?"
Tông Thừa cười nói:
"Đó là át chủ bài của Người Xem Mệnh, ta làm sao biết được? Nhưng ta biết rằng ngay từ đầu trận quyết chiến này đều đã nằm trong tính toán của họ, Người Xem Mệnh trước nay vẫn luôn như vậy, ngươi thậm chí không biết khi nào họ sẽ lấy đi những thứ quan trọng nhất, và cán cân phân thắng bại cũng sẽ thay đổi”.
Lão gia tử đặt quân cờ màu đen xuống:
"Lần này e là không được, ta không thấy trước vận mệnh, họ cũng vậy."
Tông Thừa vội vàng đặt một quân cờ màu trắng xuống:
“Năng lực mưu kế của Người Xem Mệnh không chỉ dừng lại ở thị giác thượng đệ, cũng giống như năng lực của ngài không chỉ là nắm giữ Thiên Địa Kỳ Bàn. Có thể thấy vận mệnh đương nhiên là một ưu thế, có thể sử dụng thị giác thượng đế và thiên địa lỳ bàn vốn dĩ yêu cầu phải có khả năng tính toán hơn người. Là một người ngoài cuộc xem ngài đánh ván cờ này, ta rất thán phục khi hầu hết những quyết định ngài đưa ra đều đúng đắn, nhờ vậy mà đông đại lục đang ở tình thế nguy kịch có thể chiến đấu ngang tài ngang sức với tây đại lục."
Lão gia tử mỉm cười:
“Quá khen rồi.”
Tông Thừa nghiêm túc nói:
"Tuy nhiên lần này Người Xem Mệnh đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của ngài. Ngài biết tìm đường sống khi bị dồn vào cửa tử thì đối phương cũng biết."
Lão gia tử cười nói:
"Nếu họ đáng sợ như vậy, giả sử Khánh Thị thua cuộc thì ngươi làm thế nào để ngư ông đắc lợi? E rằng ngươi cũng không đánh lại họ."
Tông Thừa suy nghĩ một chút:
"Ta hẳn là có thể."
Lão gia tử ồ một tiếng:
"Chỉ dựa vào 12 họa sĩ cấp A của ngươi và những bức vẽ cả đời của họ?"
Tông Thừa hỏi vặn lại:
"Ai nói rằng trong số các họa sĩ chỉ có cấp A? Thế giới rộng lớn này cho phép ta có được bất cứ thứ gì ta muốn. Nếu ta chỉ có thể tìm được 12 người tu hành có trình độ tầm thường thì đó sẽ là một thất bại."
Lão gia tử chẳng ư hử gì:
"Chơi cờ."
Tông Thừa kỳ quái hỏi:
"Ngài không lo lắng sao?"
Lão gia tử lấy lên một quân cờ đen trong hộp cờ:
"Một người bạn từng mang con trai của hắn đến chơi cờ, ta chỉ cho con trai hắn hướng đi trên bàn cờ và khiến hắn chấp nhận vận mệnh vô cùng tàn khốc, hắn không biết gì về chuyện này cả, ta cảm thấy rất hổ thẹn."
Tông Thừa:
"Lý Tu Duệ, Lý Vân Thọ."
Lão gia tử ngước mắt nhìn Tông Thừa:
“Khi đó ta đã hạ quyết tâm, bất kể phải trả giá như thế nào, dù gặp bao nhiêu trở ngại, chúng ta cũng nhất định phải chiến thắng. Chỉ có như vậy, chúng ta mới xứng đáng với sự hy sinh của những người bình thản chấp nhận vận mệnh đó.”
"Ngài vẫn đánh giá thấp Người Xem Mệnh rồi, cũng đã đánh giá thấp ta."
"Ngươi cũng đã đánh giá thấp quyết tâm của chúng ta."
…
Trong núi, các thành viên của hội Phụ Hunh đang dìu dắt nhau gấp rút lên đường.
Trải qua một chuyến đường gian nan và một trận chiến lớn, thành viên cấp A cốt cán nhất của hội Phụ Huynh chỉ còn lại hơn 10.000 thành viên.
Những người đã ra đi đó sẽ mãi nằm lại trên chiến trường ở chiến tuyến A1.
Những người còn sống thì ai nấy đều đa sức cùng lực kiệt.
Ngay cả Tiểu Thất cũng không ngoại lệ, đôi khi đi trên đường cũng vấp phải những cành cây khô trên đường rồi trật chân té, điều này nói rõ hắn đã kiệt sức đến mức đầu óc đã không còn phân tích chính xác điều kiện xung quanh nữa.
“Kéo ta một tay!”
Tiểu Thất thở hổn hển nói, trên cánh tay trái của hắn có vết trầy xước, mặc dù hắn đã được bôi một loại thuốc đặc biệt làm từ chồi máu gà, nhưng đây không phải là thế giới ngoài. Không có Kình Đảo, thuốc thang đều có hạn, mỗi người chỉ có thể bôi một lớp mỏng.